Âm Phong Dạ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn xuống dưới: ”ngươi đang muốn nói gì sao?”. Tiểu Trịnh Tử - tổng quản thái giám cũng là người theo chân Phong Dạ từ khi hắn lên làm hoàng đế: “vâng...nhưng nô tài thấy...” _ “ngươi đã theo trẫm được bao lâu rồi!” _ “5 năm rồi” _ “ngươi là người thân cận với trẫm, chỉ cần ngươi trung thành mọi chuyện cũng k quá khó khăn” _ “vâng”. Trịnh thái giám xoay người lấy ra một cái khay trảm, trong đó đựng rất nhiều thẻ của các phi tần: “hoàng thượng, đêm đã khuya xin người hãy di giá đến cung của vị nương nương nào đó để nghỉ ngơi”. Phong Dạ nhếch môi: “đem cất hết đi, hôm nay trẫm sẽ đến Tử Cầm điện”... Bây giờ, điện Tử Cầm đã tắt đèn, tối om một mảng; mà chủ nhân của nó hiện đang ngủ say trên chiếc giường êm ấm. Trong thời điểm nhất thời nào đó, nàng cảm giác một cỗ mị lực ấm áp bên cạnh làm nàng k tự chủ xoay qua ôm lấy nó. Sáng hôm sau, Nhạc Mỹ thức dậy với một đồng nghi vấn trong đầu: hắn đang ngủ say bên cạnh nàng. Kỳ thực tâm nàng có chút xao động bởi khuôn mặt anh tuấn, cao ngạo với ngũ quan đồng đều của hắn. Ngắm hồi lâu, Nhạc Mỹ chú ý đến vài sợi tóc vương trên khuôn mặt cương nghị đó. Nàng nín thở, đưa tay đến gần đến gần hơn nữa...Bỗng nhiên một ý nghĩa xẹt qua trong đầu nàng: nàng đang là làm cái gì đây? Nhạc Mỹ nhanh rút tay về toan ngồi dậy. Nhưng Phong Dạ nhanh hơn, hắn mở mắt và nắm lại bàn tay bé nhỏ làm Nhạc Mỹ giật thót: “làm gì có vị hoàng hậu nào nhìn ngắm phu quân cho đã rồi chạy như thế?”_”ta..bản cung...”. Hắn kéo mạnh nàng về phía hắn, làm nàng ngã vào lồng ngực rắn chắc đang phập phồng ấy. Nàng càng giãy dụa, Phong Dạ càng giữ chặt nàng. “trẫm nhớ k nhầm thì hình như chúng ta đã thành thân nhiều năm mà vẫn chưa động phòng nhỉ?”_”sao?”_”Nhạc nhi quên rồi sao? Khi nàng gả cho ta vì quá nhỏ nên chưa động phòng. Khi nàng bị bệnh, mất trí nhớ, ta đã lên núi mấy năm. Rồi khi đăng cơ, vì chán ghét tại sao nàng vẫn chưa hết bệnh mà còn giữ cái hình ảnh xa lạ ấy nên ta cũng chẳng đến điện Tử Cầm nữa”. Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn: “ngươi tưởng ngươi từ đầu đang muốn gì mà bổn hoàng hậu k biết sao? Nếu ngươi đụng vào người ta khi chưa có sự xin phép ta sẽ khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn”. Âm Phong Dạ nhìn nàng yêu mị: “vậy ai đêm qua lại cứ chui rúc, cọ má vào lòng trẫm nhỉ?”_
“ngươi...”_”là hoàng hậu đang đỏ mặt”. Nàng thẹn quá liền quay đầu sang chỗ khác, hắn ngày càng tiến gần mặt nàng, hơi thở nam tính phả ra: “như thế nào nàng mới can tâm tình nguyện để ta trong lòng?” _”hứ...muốn ta yêu ngươi sao? Nằm mơ đi!”. Nàng vừa quay mặt lại, đôi môi màu hồng phấn của nàng đã bị hắn chế ngự. Một cảm giác tê rần truyền xung quanh người nàng, gần như phong bế mọi hoạt động cơ thế. “Ưm...”- nàng cựa quậy, muốn đẩy hắn ra nhưng căn bản k đủ sức; liền bị hắn dẫn vào cuộc chơi. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn làm loạn trong miệng nàng làm nàng á khẩu, k biết ứng biến ra sao. Khi cánh tay hắn đang chuẩn bị làm loạn, một tiếng nói gấp rút vang lên:”hoàng hậu nương nương, Đại hoàng tử...hoàng tử bỗng nhiên co giật, lên cơn sốt cao. Thỉnh xin nương nương mau di giá”. Âm Phong Dạ có vẻ rất tức giận nhưng nghe tin dưỡng tử bị bệnh liền buông nàng ra. Nhạc Mỹ hiện tại còn lo lắng hơn, nàng kêu Bạch Vân chuẩn bị y phục cùng hắn đến Tiêu Nghị cung. Bên trong cung, nhiều tỳ nữ ra vào, gấp rút làm tâm trí nàng thêm rối loạn: Tiêu nhi của nàng vừa tròn 3 tháng, k thể như thế mà xảy ra chuyện được. Bên giường, Cao thái y đang chẩn thuốc cho hoàng tử: ”khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu...thật ra hoàng tử k bị bệnh mà do trúng độc!” _ “vậy thì ngươi mau trị độc cho hoàng