Nhạc Mỹ ra lệnh cho đám ám vệ ẩn nấp xung quanh hiện ra. Lập tức hai ám vệ mặc đồ đen, ký hiệu thêu chỉ vàng tượng trưng cho hoàng thất đứng ngay trước mặt nàng: “các ngươi mau mang hai đứa trẻ này về Triệu Vãn cung của Lâm thành cho bổn cung” – hai người kia chỉ cúi người tuân mệnh chứ k nói j. Chỉ có thái hậu, hoàng đế, hoàng hậu, vương gia mới được ra lệnh cho ám vệ hoàng thất nhưng toàn quyền vẫn là hoàng đế. Hai người bế hai đứa nhỏ lên cẩn thận, nàng gật đầu phất tay áo phi thân về phía Triệu Vãn cung....
Cam Tuyền cung...
Một người phụ nữ trung niên, tóc trắng đang ngồi trên nhuyễn tháp đúc kết bằng bạc rất tinh xảo, hai bên có tỳ nữ hầu quạt. Nhìn qua, có vẻ bà rất đáng sợ nghiêm khắc nhưng nhìn vào dung mạo ngũ tuần ấy sẽ chắc chắn rằng khi còn trẻ bà ta rất đẹp, đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Tô Hà Dung – cũng chính là Hoàng Ni lão bà đương chăm chú đọc sách, đôi mắt sáng tinh tường. “giáo chủ, phó giáo chủ cầu kiến”_”cho vào”. Một thân ảnh cao lớn y phục xanh đen thêu tinh xảo bước đến đã vội quỳ xuống: “tham kiến giáo chủ”_”thế nào? bại trận nên mới vác xác về đây chứ j?”- Hà Dung nhấp ngụm trà đưa mắt nhìn xuống. “xin giáo chủ thứ lỗi, thuộc hạ tuy k mang được Tuyền Thảo về nhưng thuộc hạ đã giao một chưởng Ngạc Phong châm cho ả, nội thương sẽ lâu khỏi!”. CHOANG.... tiếng tách trà vỡ ngay trước mặt Sát Tử Thiên: “càn rỡ! Bổn giáo chủ chỉ muốn ngươi đả thương lão già Triệu Ân Thành kia, phá hủy mọi phương thuốc của lão chế cho tiện nữ đó. Một liều Ngạc Phong châm của ngươi đã giúp ả, tuy độc nhưng chính nó lại khống chế Tư Não Hoàn đan kia của ta! Thật uổng công ta đã nuôi dạy ngươi, HỪ!”. Đôi bàn tay Tử Thiên siết chặt: lòng tự tôn nam nhân của hắn đang bị chà đạp: “thuộc hạ đã sai lầm, giáo chủ cứ trách phạt”_”đứng dậy đi! Dù sao tiểu tiện nữ kia cũng chỉ sống được nhiều nhất 2 năm, không có giải dược của ta liệu có thể cầm cự được bao lâu! Ta muốn Triệu Ân Thành kia phải quỳ dưới chân của ta mà cầu xin giống như năm xưa ta đã cầu hắn nhưng hắn lại tuyệt tình gạt đi! Ngươi mau lui đi, xuất môn đi đâu đó đi”. Tô Hà Dung khẽ nhắm mắt, mặc cho tỳ nữ xoa bóp vai; Tử Thiên cũng lặng lặng lui ra. Bà nhớ lại chuyện xưa. Khi ấy, hơn 30 năm về trước, Tô Hà Dung là đệ tử của Bắc thánh- Từ Chiêu Thành; dung mạo nàng nổi tiếng khắp giang hồ tứ quốc, võ công thông tuệ hơn người. Sư phụ nàng ở trong Bằng Chiêu động nuôi dạy nàng cùng hai
sư tỷ cực kỳ nghiêm khắc nhưng lại rất thương đồ đệ. Bà luôn nói: “trong cuộc đời này tình chính là liều thuốc độc nhất, phế mọi loại võ công cũng như tâm tình con người. Các con là nữ nhân, phải tránh lòng mình xao động”. Tô Hà Dung còn nhỏ cười bảo: “ sư phụ, hận cũng là loại thuốc độc, người hận lâu như vậy sẽ rất hại cơ thể, người k nên hận nữa nhé!”. Chiêu Thành vuốt tóc nàng nhẹ gật đầu: “nếu sau này Dung nhi trưởng thành, đã học thành tâm niệm của sư phụ. Sư phụ sẽ cho con xuất môn, tự chọn con đường đi của mình. Nếu có yêu ai đó mà người ấy k bằng lòng thì nên từ bỏ ngay. Ngược lại, hi vọng Dung nhi sẽ hạnh phúc suốt đời. Đừng nên níu kéo những gì đã mất mà trở nên si tình, si tình lại hận thù”_”Dung nhi đã hiểu ạ!”. Năm ấy sư phụ nàng ốm do trúng độc, nàng xuất môn tìm Dược vương ở Mộc quốc. Lúc ấy, nàng vẫn là nữ tử hồn nhiên, đáng yêu. Đến cùng gặp nạn giữa đường lại được một nam nhân cứu giúp và kết làm huynh muội. Đó chính là Triệu Ân Thành, nam nhân tốt bụng nhất trên đời mà nàng từng gặp, dần dần len sâu vào trái tim nàng. Y là tứ vương gia của Hạ quốc, từ bỏ ngôi vị để đi du ngoạn khắp nơi. Hắn cử chỉ dịu dàng, nho nhã, quan tâm và muốn giúp đỡ nàng tìm Dược vương. Mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẽ nếu như hôm đó, hai người k gặp Võ Yến Mẫn đang trọng thương. Võ Yến Mẫn là đại tiểu thư của Võ gia trong Mộc quốc. Ba người kết bái kim lan, chờ nàng tìm thuốc cho sư phụ xong sẽ cùng nhau hành tẩu giang hồ. Từ Chiêu Thành khỏi bệnh, đồng ý cho nàng xuất môn nhưng vẫn dặn dò: “Dung nhi hãy nhớ lấy lời dặn của sư phụ”. Trên giang hồ từ ấy xuất hiện lên một nhóm huynh muội giúp đỡ cho người gặp khổ nạn. Nào ngờ cái đêm tuyết rơi mù mịt, Ân Thành trọng thương do sát thủ môn phái khác. Nàng cùng Yến Mẫn túc trực nhưng phần lớn do y thuật của nàng trị cho vết thương của hắn. Đến khi nàng canh hắn đến mệt mới bảo Yến Mẫn lau người cho y rồi mới ra ngoài nấu bát canh ấm. Lúc ấy, Ân Thành tỉnh giấc, nhìn thấy Yến Mẫn thấm mồ hôi cho mình, y chỉ cười, nắm lấy tay Võ tiểu thư. Hình ảnh người con gái đó đã khắc sâu vào tâm trí hắn, hắn thề sẽ bảo vệ