Trời chiều vừa buông xuống, tà dương nhẹ nhàng chiếu qua những mái ngói mạ vàng của Bạch Thanh thành, từ cái cung điện nguy lệ ngay chính giữa, chủ nhân của nó rời khỏi đại môn, dẫn đoàn tùy tùng hướng về hậu cung rộng lớn phía đông nam....
Nhạc Mỹ xếp cho các vị khách ở hai điện bên cạnh điện Biền Lãng là điện Ô Châu và Viễn Kim, nơi ấy cũng khá gần ngự hoa viên. Huệ Hoa cùng Minh Dương rủ nhau đi dạo bên những khóm hoa đang nở rộ vào mùa thu: thí như oải hương- quốc hoa của Thanh Phong quốc đại diện cho sự chung thủy, hay khóm thạch thảo đang đung đưa...Có khi là những chùm hoa Bạch Mỹ (hoa sữa) đem mùi hương tặng cho cơn gió, thổi nhẹ qua vạn vật. Hai vị thế tử của Viên Nguyên quốc, Huy Dĩ quốc dặn dò hai vị muội muội của mình cẩn thận rồi xuất cung cùng các vị thế tử khác. Huệ Hoa chỉ vào bụi thạch thảo, mỉm cười:
“muội muội, tỷ tỷ nghe Ban chưởng sự nói loài thạch thảo này là loài hoa Lan phi nương nương thích nhất. Nếu muốn xin thì hãy đến điện của người mà xin. Muội nhìn xem, bụi hoa này thật đẹp, dáng vẻ của nó rất cổ kính mà cao quý, tỷ tỷ thật muốn đem nó về tặng cho mẫu hậu”.
Minh Dương đưa tay chạm vào những cánh hoa màu tím nho nhỏ:
“cái nhìn của tỷ tỷ thật là sâu xa. Muội cũng muốn đem một thứ j đó về tặng mẫu hậu nữa”_
”nhưng...tỷ tỷ đúng lúc lại quên tên điện của Lan phi nương nương rồi! Là gì nhỉ? Diên Liên điện? Diên Mặc điện?” _
”muội cũng k nhớ rõ lắm! Cái j Diên ấy! Ngọc Diên điện? Không, k phải”.
“Là Trung Diên điện” - một giọng nói thanh khiết, trong trẻo chợt vang lên nhưng k thiếu phần nghiêm chỉnh. Hai người quay lại thì thấy một người con gái thuần khiết, nét mặt k kém phần tinh nghịch đáng yêu nhưng tư trang diễm lệ, đứng đắn hơn vài phần. Nàng được cung nữ bên cạnh đỡ 1 tay cước bộ, phía sau còn có 4 cung nữ khác. Minh Dương khó hiểu mở lời trước: “người là...”_”bản cung là Lan phi”. Cả hai sững người một lát rồi hơi nhún người hành lễ: “tham kiến Lan phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an”_”miễn lễ, miễn lễ. Các muội là khách quý, bản cung nào dám nhận cái hành lễ chứ?”_”k đâu, chúng muội nên phải giữ lễ với chủ nhà trước tiên đã”. Lan phi tên húy là Hàn Thủy Tâm, nhập cung 3 năm trước, giờ đã 20. Nàng là con gái của Công bộ thượng thư, nổi tiếng về tài thi họa kết hợp với nhan sắc thanh lệ, nhu mì. Tình trạng: đã được sủng ái...1 lần!!!
Huệ Hoa mạnh dạn trình bày vấn đề: “Lan phi nương nương, chúng muội từ xa đến. Hôm nay, vừa lúc đi ngắm hoa trong ngự hoa viên, thấy mấy cành thạch thảo này, muội muốn lấy nó làm quà lưu niệm. Nhưng e ngại vì nó là loài hoa yêu thích của người, liệu chúng muội....có lấy 1 chậu được k ạ?” _”ha ha ha..sao lại k được chứ? Bản cung có thể đưa cho muội vài chậu nhỏ, tiện di chuyển” – tiếng cười khanh khách của Lan phi vang lên giòn giã.
Lát sau cả ba người vừa ngồi uống trà vừa chyện trò ở dưới gốc Bạch Mỹ, Minh Dương nhấp xong ngụm trà tấm tắc khen: “woa, Lan phi, tài châm trà của người thật là đỉnh”_”cảm ơn muội muội, Thanh Phong quốc này về đêm thì có chút lạnh, uống trà Đại Phi nóng này sẽ điều hòa nhiệt độ trong cơ thể”_”thì ra là thế!”. Bỗng nhiên, khuôn mặt Thủy Tâm rạng rỡ cả lên: “A, ngồi thế này thật buồn chán, các ngươi có biết chơi cầu k?”_”có ạ”_”tuyệt quá! Lâu rồi ở trong cung bản cung đâu có chơi! Các ngươi chơi với bản cung mấy lượt nhé?”_”Vâng”. Lan phi gật đầu 1 cái, Tiểu Viên liền đem trái cầu ngũ sắc dâng lên: “đứng thành hình tam giác đi! Huệ Hoa, tiếp chiêu đi”. Cứ thế trái cầu qua lại qua lại gần nửa khắc, k khí cũng trở nên sổi nổi hơn. Từ xa, đúng lúc Hải Đường và Liên Kỳ dạo bước đến. Thấy 3 người đang chơi vui vẻ kia, Hải Đường tiến gần đến: “tham kiến Lan phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an”. Thủy Tâm thấy có giọng nói, nhìn sang 1 bên nhưng chân vẫn đá; có chút khó chịu: “miễn lễ! Minh Dương, đỡ cầu”_”vâng”. Lan phi chỉnh lại y phục, lấy khăn lạnh từ Tiểu Viên, đem thấm mồ hôi rồi ngồi xuống bàn: “ngươi là...”_”thưa, muội là Nhị công nương Âu Hải Đường của Cao quốc, còn đây là tỷ tỷ Âu Liên Kỳ”_”vậy sao? Các ngươi có thể ngồi thưởng trà”_”Lan phi, liệu...chúng muội có thể chơi cùng k?”. Thủy Tâm nhìn nàng ta: “được, lát nữa có thể chơi. Huệ Hoa, Minh Dương nghỉ 1 út”_”vâng”_”hai ngươi đem trái cầu lại đây”. Hải Đường có chút bực tức nhưng vẫn lui ra xa cùng tỷ tỷ nhặt cầu. Chợt nàng ta thấy ở xa kia, 1 cái chấm màu vàng chói cùng mấy cái chấm xanh lục nho nhỏ, k nói cũng biết: “tỷ tỷ, là hoàng thượng. Muội có kế này....”. Hải Đường liền tươi cười thong dong bước đến bên Lan phi: “nương nương, muội có ý này, chúng ta chia làm hai đội. Khi trái cầu được đá lên, mọi người sẽ giành nó trên chân của mình rồi lại tiếp tục tung lên. Nếu để cầu rơi, tỉ số sẽ lại bằng 0. Đội nào có người đỡ được nhiều cầu nhất sẽ thắng. Đội thua tùy người xử trí”_”được, cái ý kiến này hay lắm! Hai muội muội có muốn chơi k?”_”có ạ”_”bản cung mệt rồi, trọng tài để bản cung”. Rồi 2 đội bắt đầu giao cầu, Hải Đường dùng thủ thuật cổ, lướt nhanh qua người Minh Dương, đỡ lấy cầu rồi tung lên. Liên Kỳ cũng chạy nhanh phía sau nàng tiếp chiêu, đá về phía Huệ Hoa. Nhìn thấy hoàng thượng sắp đến gần, thủ thuật hai người thi triển trên người Minh Dương càng nhanh. Tuy có chút khó chịu nhưng cô vẫn tiếp tục chơi, k phát hiện đang có một lỗi to trên y phục của mình. Mục đích của Hải Đường chính là một thân xử nữ thanh cao của Minh Dương bị phơi trước mặt Hoàng thượng. Thứ nhất, chẳng phải nữ tử Huy Dĩ quốc rất cọi trọng sự trong trắng sao? Thứ hai, chỉ cần nam nhân thấy thân thể của bất kỳ nữ nhân