BỊCH...1 thân ảnh màu hồng nhạt ngã xuống. Thanh Đơn nhìn xuống, nhếch môi: “thì ra chỉ là 1 ả cung nữ”_”nương nương, chuyện j thế?” – Trúc Mẫn lo lắng chạy ra. “ ngươi xử lý đi! Bản cung đi nghỉ 1 chút! Tốt nhất hãy cho cô ta như chưa từng tồn tại!”_”vâng, nương nương. Nô tỳ làm ngay!”. Trúc Mẫn rắc lên thi thể 1 thứ bột khiến thân thể con người tan thành bột khói. Với nhiều năm theo tướng quân ở xa trường, Thanh Đơn có nhiều cơ hội tôi luyện đạt đến Kim cấp. Giống như lúc nãy, chỉ cần mạnh tay một chút, chủ tử đã giết chết một mạng người. Còn Trúc Mẫn nàng, năng lực cũng có thể ở Hỏa cấp. Ở Thanh Phong quốc, trí tuệ và kiến thức cùng võ công đặt ngang nhau. Người dân bình thường đều được phổ cập, có thể đối thơ và công lực cỡ Mộc cấp. Muốn tu luyện lên 1 cấp cũng mất hơn 7 tháng đối với người thường rồi. Điều quan trọng là che giấu được nội lực trước mắt người khác, nhất là khi nàng cùng chủ tử của mình làm nội gián trong hậu cung hiểm hóc này...
Nhạc Mỹ rất hài lòng trước cách bài trí trong điện Biền Lãng:
“giờ Dậu tối nay mới bắt đầu. Các ngươi nên nghỉ một chút, bản cung cần sẽ gọi”
_”vâng, nô tài/nô tỳ cáo lui”.
Nàng bước lên ghế ngồi: “Ly thượng cung, Ban chưởng sự của Khiếu Thanh tự chắc cũng đã chuẩn bị các điệu múa tối nay”
_”vâng, chưởng sự đã trình tấu lên rồi ạ!”
_”tốt lắm!”.
“Woa! Chắc chắn hoàng hậu tỷ tỷ đã mất nhiều công sức để làm nên một buổi tiệc hoành tráng như vậy”- Ngọc quý nhân phe phẩy chiếc quạt bước đến. Phía sau là Nam quý nhân – Nghi Diêu Dung, con gái lão đại tướng Nghi Dân, đang đoan trang bước đến: “thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”_”các muội muội miễn lễ. Trưa nắng nóng, hai muội muội đến đây làm j?”_”dù sao tối nay muội cũng k tham gia được, tốt nhất nên đến xem 1 chút”_”À”. Ngọc quý nhân – Vương Thục là út nữ của trung tướng Vương Chỉ và quận chúa Tường Vãn Giao: “tỷ tỷ xem, đến cái đèn trang trí như vậy mà cũng được điêu khắc chăm chút tỉ mỉ. Xem ra tối nay, ai cũng nhìn vào nó mà quên cả ăn mất”_”muội muội cứ nói đùa. Muội nghĩ xem phượng nhãn của hoàng hậu nương nương với con mắt của muội liệu có giống nhau? Cái đèn trang trí này chỉ là vật tầm thường. Biết đâu...tối nay lại có cái j khác rực rỡ hơn thì sao?”- Nam quý nhân mở miệng tiếp lời_”phải ha, đâu ra con mắt tròn con mắt dẹt của muội chứ? Hoàng hậu nương nương tinh tế, chu toàn như vậy. Hoàng thượng làm sao một ngày có thể ngó lơ được. Phải k tỷ tỷ?”. Đúng lúc đó, tiểu quận chúa hớn hở từ cửa điện chạy tới: “cô mẫu, Thành nhi đã học được điệu múa ‘Liên Ca tài nữ’ rồi”. Khi đi ngang qua 2 vị phi tần, Khuynh Thành nhún nhẹ gối: “tham kiến hai vị nương nương”_”A! Đây chẳng phải Vũ Liên quận chúa sao? Thật xinh đẹp. Miễn lễ đi”- Nam quý nhân mỉm cười_”vâng”
_”hoàng hậu tỷ tỷ có việc. Bọn muội xem đủ cả rồi, xin phép cáo lui”. Nói xong, 2 quý nhân cùng đám cung nữ rời cung điện, theo đường gạch về cung....
Nhạc Mỹ nãy giờ chỉ phát ngôn đúng một câu, còn lại để bọn họ nói: thì ra là muốn ám chỉ bản cung, trong những ngày cuối cùng trước khi quy đinh ân sủng được thực thi mà vẫn còn giữ khư khư hoàng thượng. Quả là to gan, nhưng vốn k buồn để bản cung động tay! Nàng nhìn Khuynh Thành, âu yếm vuốt tóc nó: “chất nhi ngoan lắm, đã tập được điệu múa Ban chưởng sự dạy sao?”_”không ạ! Là Thất công chúa ạ. Tỷ ấy múa thật đẹp”_”công chúa? Tỷ tỷ? Thành nhi, công chúa là muội muội của hoàng thúc, con phải gọi là cô nãi nãi chứ!”.
“hoàng tẩu, k sao! Cứ để nó gọi là tỷ tỷ, muội mới có 18 t, gọi như thế làm muội mau già mất”- Thanh Tuệ bước vào, nhún nhẹ gối hành lễ. “muội muội đến đây chắc là có chuyện j sao?”. Thanh Tuệ cười trừ, xua tay: “muội nhớ tỷ tỷ thì đến thôi. Muội muội phải có việc j mới đến chứ?”. Nàng nhìn Khuynh Thành bảo: “Thành nhi đi ra ngoài chơi đi”_”vâng, Khuynh Thành cáo lui”_”người đâu, dâng trà”. Thất công chúa nhẹ nhàng đưa nắp khua đi những vệt khói từ trà nóng rồi nhấp 1 ngụm: “muội nghĩ trong 3 ngày này tỷ tỷ phải đề phòng mọi việc. Dù sao tiệc Chung Lan cũng do tỷ tổ chức, nhỡ có tiêu cực thì là tổn thất cho tỷ tỷ. Tính muội hay nói thẳng tỷ tỷ cũng đã biết, lâu nay đi tiếu ngạo giang hồ ít khi quan tâm đến việc nghi lễ hoàng thất. Nhưng lần này muội muội thấy lo”_”cảm ơn muội muội, bản cung sẽ chú ý”_”lời muội nói chỉ có ngần này, muội cũng phải đi đây”_”khoan đã, Thanh Tuệ, bản cung có quà muốn tặng muội”. Nhạc Mỹ quay sang Ly thượng cung gật gật đầu.
Nàng tự tay mở hộp quà gỗ Thập Hương tinh xảo ra, lấy 1 miếng ngọc nhỏ đưa cho Thất công chúa: “muội có biết miếng ngọc này gọi là j k?” _”muội không biết”_”sang năm là hết gả niên của muội rồi. Miếng ngọc quý Chi Minh này sẽ là minh chứng cho tình yêu của muội đấy. Nó sẽ phù hộ muội hạnh phúc bên người mình yêu thương và nhiều con cháu đấy. Khi muội gặp một ai đó mà mình thực lòng yêu thương và người đó cũng vậy, hãy tách đôi miếng ngọc này ra. Nhưng hãy nhớ, muội đừng nên níu kéo những j đã bay đi mất để mình tự đau lòng. Và lòng ghen chỉ dành cho những thứ muội tin tưởng thuộc về mình thôi. Đó chính là lời khuyên chân thành của bản cung dành cho muội. Bản cung thực chất cầu phúc cho muội đấy!”. Nói xong, nàng mỉm cười nhìn Thanh Tuệ, đồng thời đặt tay lên bàn tay của cô ấy: “Thanh Tuệ cảm ơn tỷ tỷ. Thanh Tuệ xin ghi nhớ lời dạy này của người” _”được rồi, đi đi”_”muội xin phép cáo lui”. Đợi cho bóng công chúa mất dần, nàng mới cúi xuống vuốt những móng tay giả, giọng k lạnh k nhạt: “hoàng thượng định đứng đó đến bao giờ? Người k mỏi chân sao?”. Cả đám cung nhân bây giờ mới giật cả mình, hướng đến cái bóng vàng sau tấm bình phong hành lễ: “nô tài/nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn