Trở về với đại căn cứ Vũng Hải!
Sau một đêm dài yên tĩnh, ánh mặt trời rốt cuộc cũng ló dạng xua tan đi đêm tối.
Chỉ là ở một nơi nào đó, với những kẻ nào đó, đêm tối chỉ vừa mới bắt đầu!
Tổng bộ Băng Thiên hội, trong phòng riêng của hội trưởng Băng Thiên hội La Thiên, không ngừng vang lên những tiếng đập vỡ cùng chửi bới.
Sau một đêm tịnh dưỡng!
Thương binh La Thiên rốt cuộc cũng tạm xem là hồi phục, dù sao bản thân La Thiên cũng là một người chơi cao cấp, có sức sống vô cùng mãnh liệt lại được hồi phục dược tề của hệ thống cứu chửa nên đã quá cơ nguy kịch.
Tuy nhiên, khi lấy lại được ý thức cũng đồng nghĩ với việc La Thiên phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Hắn bị Trần Lâm hạ đo ván suýt thì bỏ mạng tại chỗ, nếu không phải Ngô Bình ra tay thì sợ là đã về với ông bà, ấy vậy mà hung thủ Trần Lâm lại không hề bị gì.
Mặt mũi này xem như La Thiên mất sạch, thậm chí còn không ít kẻ ác ý đồn thổi Trần Lâm sẽ là người thay thế La Thiên trở thành một trong tam đại cự đầu khi La Thiên rời đi.
Cục tức này, uất ức này, người khác có thể nhịn nhưng La Thiên thì không.
Một quyền đánh xuống, cái bàn xấu số bên cạnh trực tiếp bị đánh nát.
La Thiên ánh mắt sắc lạnh gần như kết băng liếc nhìn toàn trường lạnh giọng nói.
- Mau nói cho ta biết tên khốn kia đang ở đâu.
- Bộ các ngươi câm hết rồi sao?
Cảm nhận được độ lạnh trong lời nói của La Thiên, cũng như nhiệt lượng rực cháy trong ánh mắt của hắn.
Toàn trường, hiển nhiên đều không phải kẻ dại dột đồng loạt câm như hến không ai nói câu nào.
Chỉ có Triệu Hùng, tâm phúc đắc lực nhất của La Thiên mới giám đứng ra cắn răng nói.
- Lão đại, tên Trần Lâm kia có Liễu Mộng Điệp chống lưng, thực lực bản thân lại không tệ.
- Đến cả Lôi đại nhân cũng phải cân nhắc khi đánh nhau với hắn, đủ thấy Trần Lâm là một tên khó chơi.
- Dù sao chúng ta cũng sắp rời khỏi đây, hay là ta bỏ qua chuyện hiểu lầm này đi!
- Bảo qua, mặt mũi này ngươi nói là sao ta có thể bỏ qua cho được.
Vừa nghe Triệu Hùng nói muốn bỏ qua cho Trần Lâm, La Thiên đã tức giận đập bàn hét lên.
Cục tức này La Thiên hiển nhiên không thể nuốt trôi.
Tuy nhiên sau một lúc suy nghĩ, La Thiên đành đau khổ thở dài chấp nhận nuốt cục tức này xuống.
Triệu Hùng nói không sai, Trần Lâm không phải khúc xương dễ gặm, nếu không thì không cần đến họ chính bản thân Lôi Thành đã xuất thủ trấn ấp Trần Lâm ngay tại chỗ rồi.
Tuy nhiên, Lôi Thành lại không có khả năng làm được việc đó mà chọn cách tạm hoàn hoảng với Trần Lâm.
Đủ để thấy được Trần Lâm không dễ chơi, Băng Thiên hội kẻ sắp phải “lên đường tòng quân” dây vào Trần Lâm là trăm hại nhưng lại không có nỗi một lợi nào.
Nhắm mắt bỏ qua chút xích mích kia là tốt nhất.
Khẽ thở dài một tiếng Là Thiên lắc đầu nói.
- Lão Triệu nói không sai, chứ tạm thời tha cho tên nhóc kia trước đi.
Thấy La Thiên rốt cuộc cũng đã thông suốt, Triệu Hùng thoáng vui mừng nói.
- Đại nhân anh minh.
- Tuy nhiên ngài cũng không cần phải quả lo lắng, tên Trần Lâm coi trời bằng vung kia đã xích mích không nhỏ với Lôi Thành.
- Sớm muộn gì Lôi Thành cũng xử đẹp hắn, không cần đến chúng ta.
Nghe Triệu Hùng nói thế, La Thiên cũng khẽ gật đầu mỉm cười.
Quả thật tuy tại hiện trường đã dàn xếp ổn thỏa, nhưng thực tế Lôi Thành đã ghim Trần Lâm, sớm muộn gì cũng sẽ cho con ngựa hoang như Trần Lâm vào khuôn khổ hoặc là lên bàn nhậu.
Không cần Băng Thiên hội phải nhọc lòng.
Bất chợt như cảm nhận được gì đó, La Thiên đột nhiên biến sắc ánh mắt đầy sát ý liếc nhìn toàn trường.
Thấy thế đám đại lão của Băng Thiên hội đều hoảng sợ lui lại, không hiểu La Thiên uống nhằm thuốc gì, mới vừa rồi còn vui vẻ thoáng cái đã biết sắc còn nổi lên sát ý nhằm vào bọn họ.
Tuy nhiên tia sát ý của La Thiên không kéo dài lâu, thoáng cái đã biến mất đột ngột không khác gì lúc nó đến.
Thấy thế Triều Hùng khẽ tiến đến nhỏ giọng hỏi.
- Đại nhân ngài có chuyện gì sao?
Tuy nhiên La Thiên không hề trả lời chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Đi cùng ta vào nội thành một chuyến, ta cần gặp Lôi thiếu gia!
Nghe thấy La Thiên đột nhiên đòi đi nội thành, còn muốn gặp Lôi thiếu gia.
Triều Hùng không giấu nổi vẽ kinh ngạc rồi như nghĩ ra điều gì đó lo lắng nói.
- Đại nhân không thể, chuyện này không thể động đến Lôi thiếu.
Tuy nhiên, La Thiên không hề nghe chỉ lạnh lùng liếc nhìn Triều Hùng rồi nhìn lại những kẻ khác trầm giọng nói.
- Triệu Hùng ở lại, còn các ngươi lui ra hết đi.
Nghe thấy La Thiên muốn đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại Triệu Hùng.
Đám đại lão Băng Thiên hội đều ý thức được La Thiên đang muốn bàn chuyện cơ mật với Triệu Hùng nên không chút dị nghị chầm chậm rút lui.
Thấy mọi người đã đi hết, Triệu Hùng không nhịn được liếc nhìn La Thiên nhỏ giọng hỏi.
- Đại nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Sao ngài lại đổi ý muốn đối phó Trần Lâm.
Nghe thấy Triệu Hùng nhắc đến Trần Lâm, La Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
- Băng Tâm của ta bị mất rồi.
- Băng Tâm bị mất, làm sao có thể không phải nó luôn bên cạnh ngài sao?
Nghe đến hai từ Băng Tâm, Triệu Hùng không giấu nỗi kinh ngác hét lên.
Tuy nhiên, La Thiên chỉ lắc đầu lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra.
Sợi dây chuyền không có gì đặc biệt thuần một màu bạc, chất liệu chắc có lẽ cũng là bạc, chỉ là trên mặt của sợi chuyền lại trống không.
Liếc nhìn mặt dây chuyền trống không, hiển nhiên trước kia chính là để Băng Tâm mà La Thiên nói đến những giờ đã bị mất đi.
Triệu Hũng không khỏi kinh sợ nói.
- Băng Tâm thực sự mất rồi, rốt cuộc là do ai làm?
- Không lẽ là Trần Lâm.
Nghe thấy Triệu Hùng nói thế, La Thiên cũng gật đầu lạnh giọng nói.
- Không phải hắn thì ai vào đây.
- Lúc đánh nhau, hắn đã phát hiện ra ta tạo ra băng nhờ trang bị.
- Rất có thể hắn đã lợi dụng lúc ta ngất xỉu ra tay trộm lấy Băng Tâm.
Nói đến đây La Thiên vô thức nhớ đến một vỗ nơi lồng ngực mình của Trần Lâm, chắc chắn chính lúc đó hắn đã lấy đi Băng Tâm.
Đến nước này Triệu Hùng cũng không còn cách nào khác đành thở dài nói.
- Vậy là ngài định lợi dụng Lôi thiếu gia kích động mâu thuẫn giữa Vũng Hải và Trần Lâm.
Người khác không biết nhưng Triệu Hùng biết rõ.
Băng Tâm kia không chỉ là trang bị tím độc nhất của La Thiên mà còn là nền tảng của Băng Thiên hội, nhờ nó mà La Thiên có thể phát động được băng thuật và cũng nhờ nó mới có Băng Thiên hội ngày nay.
Nếu không có Băng Tâm một trang bị tím độc nhất trấn áp, Băng Thiên hội có đến Quân Phương thành cũng khó lòng an ổn làm cự đầu một phương được.
Thế nên bằng mọi giá phải đem Băng Tâm về.
Biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đền, La Thiên trầm trọng gật đầu nói.
- Phải ta chính là muốn lợi dụng Lôi thiếu.
- Lôi thiếu gia nổi tiếng háo sắc, nhất là rất mê luyến những nữ người cao cấp.
- Để hắn biết được nữ nhân bên cạnh Trần Lâm