Liếc nhìn bốn ánh mắt như muốn giết người đang nhìn về phía mình.
Trần Lâm nuốt xuống miến thịt trong miệng rồi hồn nhiên nói.
- Các nàng nhìn ta làm gì, bộ mặt ta dính gì sao?
Nghe Trần Lâm ngu ngơ hỏi, cả nhóm người Long Ngư Yên đều khẽ nhìn nhau có xúc động muốn cho ông chủ mới này một trận.
May thay trước khi đôi bên phát sinh xung đột không đáng có, thì cánh cửa nhà ăn một lần nữa mở ra.
Thái Văn Cơ lông tóc không chút tổn thương chầm chậm bước vào phòng ăn nhìn mọi người cười nói.
- Chào mọi người, thật ngại quá ta thức dậy hơi trễ, khiến mọi người phải đợi lâu.
Thấy Thái Văn Cơ xuất hiện Long Ngữ Yên mới thở ra một hơi.
Xem ra bản thân nàng đã nghĩ nhiều, Trần Lâm thật sự muốn chiêu mộ người tài cho Đại Ca thành, không hề có ý đồ gì khác.
Phó Mỵ Nương vô cùng nhanh nhẹ tiến đến kéo Thái Văn Cơ ngồi xuống ghế cười nói.
- Không có gì, chỉ là thấy tỷ lâu quá không đến chúng ta lo lắng xảy ra chuyện.
Nghe Phó Mỵ Nương nói thế, Thái Văn Cơ chỉ cười nhạt liếc nhìn Trần Lâm ý vị thâm trường nói.
- Mọi người nghĩ nhiều rồi, người tốt như Trần đại nhân đây làm sao có thể làm gì chúng ta.
Đang ăn bị người ta nói móc, Trần Lâm không biết phải làm gì hơn đành hừ lạnh một tiếng, quyết tâm tối nay sẽ trả thủ.
Tuy nhiên Thái Văn Cơ lại liếc nhìn Trần Lâm đột nhiên hỏi.
- Ngài có kế hoạch gì không.
Nghe thấy thế Trần Lâm liếc nhìn bốn người Long Ngữ Yên rồi nhìn lại Thái Văn Cơ lắc đầu nói.
- Kế hoạch cụ thể thì không có, nhưng hướng đi thì đã có tính toán rồi.
- Cũng không có gì phức tạp, đợi khi chuyện kia làm xong ta sẽ dẫn các nàng rời khỏi Vũng Hải.
- Ngài có lòng tin phá được vòng vây của Thái Trọng.
Thái Văn Cơ có chút lo lắng nói, dù sao Thái Trọng cũng nắm giữ một lượng lớn quân đội, đột phá vòng vây xông ra ngoài là không dễ.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.
- Không phải ta có lòng tin hay không, mà là ta chắc chắn sẽ làm được.
Nghe Trần Lâm tự tin như vậy Thái Văn Cơ cũng khẽ gật đầu không hỏi gì thêm.
Bởi lẽ lúc này nàng đã không còn là Thái Văn Cơ trước đây, mà đã trở thành một Thái Văn Cơ khác, một người hoàn toàn tin tưởng Trần Lâm vô điều kiện.
Ngồi ngay bên cạnh, bốn người Long Ngữ Yên không hiểu chuyện gì, chỉ đột nhiên phát hiện Thái Văn Cơ và Trần Lâm trở nên thân thiết lạ thường.
Bất chợt sau một lúc trầm ngâm, Thái Văn Cơ đột nhiên liếc nhìn Long Ngữ Yên nhỏ giọng nói.
- Long tỷ, khi nào ăn xong tỷ đi theo ta làm chút việc.
Nghe thấy Thái Văn Cơ đột nhiên muốn mình đi theo nàng là gì đó, Long Ngữ Yên chợt cảm thấy ngờ ngợ.
Trong mắt Thái Văn Cơ, việc bảo vệ cho nhóm người Lâm Tố Nga là quan trọng nhất, bình thường nàng sẽ không để Long Ngữ Yên rời xa họ mới phải.
Tuy nhiên, Long Ngữ Yên lại không nghĩ nhiều khẽ gật gật đầu nói.
- Được.
Chỉ có Trần Lâm đang ngồi ăn đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng, không nhịn được run tay là rớt khúc xương đang gặm xuống sàn nhà.
Hơn ai hết Trần Lâm biết rõ Thái Văn Cơ muốn Long Ngữ Yên đi làm gì, nói trắng ra là muốn tách riêng Long Ngữ Yên ra để Trần Lâm ra tay.
Chỉ là Thái cô nương này cũng quá tích cực đi, Trần Lâm mới vừa “trích huyết” với nàng tối qua xong, giờ lại chơi thêm một Long Ngữ Yên nữa quả là có chút bóc lột đi.
Bộ không cho người ta nghỉ ngơi sao!
.
!
Bên giới tầng hầm của toà nhà.
Trần Lâm ngồi bịch dưới đất thở như chó, nào còn bộ dạng oai phong lẫm liệt của huyết tổ đại nhân.
Bên cạnh Trần Lâm không ai khác chính là Thái Văn Cơ và Thu Thảo, hai đại trí giả của team đang lặng nhìn cái huyết kén to lớn trước mặt.
- Thật là một năng lực kỳ dị.
Nhìn cái huyết két to lớn trước mặt, Thái Văn Cơ không nhịn được lắc đầu than thở.
Đứng ngay bên cạnh nàng, Thu Thảo lúc này đã thấy Thái Văn Cơ thuận mắt hơn nhiều nên cũng gật đầu nói.
- Phải trích huyết của đại nhân đúng là một năng lực kỳ dị.
- Mặc dù khá giống với khả năng lây nhiễm như của thây ma, nhưng rõ ràng là cao cấp hơn rất nhiều!
Nghe thấy thế, Thái Văn Cơ cũng khẽ gật đầu rồi liếc nhìn Trần Lâm lúc này mặt đã xanh như tàu lá cười nói.
- Tuy nhiên, khuyết điểm của nó lại là số lượng.
- Không phải đâu, là do tên kia yếu thôi, hi! hi!
Thu Thảo khẽ mỉm cười khinh bĩ nói.
Nghe thấy thế Thái Văn Cơ cũng không nhịn được bật cười.
Giờ tên nào đó kia đúng là đang yếu thật.
Ngồi dưới đất thở không khác gì một con chó bị đuổi đánh!
Trần Lâm nghe hai người Thu Thảo thì thầm to nhỏ hiển nhiên là nói xấu mình không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, thề sẽ trả mối thù này.
Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng, kết hoạch điên cuồng “trích huyết” đã được Thái Văn Cơ nghĩ trong đầu.
Tương lai chỉ sợ Trần Lâm đến cả cơ hội đứng vững cũng không có, nói gì đến chuyện trả thù.
Bất chợt Yến Nhi vội vàng chạy xuống thông báo.
- Đại nhân Liễu Mộng Điệp tìm ngài.
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp đột nhiên muốn tìm mình, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày nói.
- Bảo nàng ta đợi một lúc, ta sẽ ra ngay.
Nói xong Trần Lâm khẽ hít sâu một hơi, cố gắn đứng dậy.
Tuy nhiên, Thu Thảo đã nhanh tay dìu Trần Lâm đứng lên rồi nhỏ giọng nói.
- Đại nhân, ngài vừa mới trích huyết xong còn trong giai đoạn suy yếu, hay là để ta đi gặp nàng ta.
Đứng một bên Thái Văn Cơ cũng ý thức được vấn đề của trích huyết lo lắng nói.
- Là Văn Cơ suy nghĩ không chu toàn.
Nghe thấy thế, Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn hai bà chị vừa không tiếc lời trêu chọc mình lúc nãy cười nói.
- Ta chỉ đi gặp Liễu Mộng Điệp nói chuyện mà thôi, không phải đi đánh nhau, các nàng không cần phải lo lắng.
- Huống chi đây là địa bàn của chúng ta thì sợ gì nàng ta.
Nói xong Trần Lâm không chút sợ hãi đi lên tầng trên gặp Liễu Mộng Điệp, xem nàng ta tìm mình có chuyện gì.
Thấy thế hai người Thái Văn Cơ và Thu Thảo đều khẽ nhìn nhau.
Không còn cách nào khác, Thái Văn Cơ do thân phận đặc biệt đành ở dưới tầng hầm lẩn trốn, còn Thu Thảo thì vội vàng chạy theo Trần Lâm.
Bên trong phòng khách.
Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày uống từng ngụm trà chờ đợi.
Ở ngoại thành này, kẻ dám để Liễu Mộng Điệp phải chờ đợi kiểu này chắc chỉ có mình Trần Lâm dám làm, mà đây lại không phải là lần đầu.
Nếu không phải có chuyện cần Trần Lâm ra tay, Liễu Mộng Điệp thật sự muốn đốt nhà.
Tuy nhiên, thái độ của Liễu Mộng Điệp với Trần Lâm vẫn có thể khiến nhiều người từng biết nàng phải ngạc nhiên trợt mắt há mồm thật.
Bởi lẽ, nếu là người khác Liễu Mộng Điệp đã sớm đốt nhà từ lâu, chứ không phải chỉ là muốn mà vẫn ngồi đó chờ đợi.
Quả thật từ lúc gặp nhau đến giờ, Liễu Mộng Điệp luôn có xung hướng bao che cho Trần Lâm, mặc dù đã tường tính kế với Trần Lâm nhằm kéo Thu Thảo về phía mình, nhưng trên cơ bản dù lúc đó Trần Lâm có giết chết La Thiên thật, thì chỉ cần Liễu Mộng Điệp còn thở thì không ai đụng được đến Trần Lâm, không khác gì chọc cho thằng nhóc làm bậy nhưng đã sớm cho nó một kim bài miễn