Sáng sớm, ánh mặt trời ló dạng báo hiệu một ngày mời đã bắt đầu, cũng như kết thúc một đêm dài đầy mệt mỏi.
Mặc dù đàn sói đen đã rút lui, tuy nhiên đại quân Vũng Hải vẫn không chút lơ là phân công cảnh giới suốt đêm...
May thay đàn sói đen chỉ đứng phía xa quan sát, không hề xuất thủ tấn công phòng quyến của đại quân thêm lần nào nữa, khiến những chiến sĩ đang cảnh giới đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trận chiến đêm qua, dù trên cơ bản đã đẩy lui đàn sói những đại quân Vũng Hải cũng tổn thất không hề ít, gần 50 chiến sĩ bỏ mạng và hơn 200 người bị thương.
Đây là một con số nói nhiều không nhiều nói ít cũng không ít, nhưng điều quan trọng nhất là số thương vong này hoàn toàn đến từ lúc bốn con cự lang đột phá phòng tuyến xông lên bức tường.
Từ đó có thể thấy được sức mạnh nghiền ép của một cá nhân siêu việt là lớn đến mức nào, chuyện một người chấp cả đại quân nghìn người hiện tại chưa có, nhưng tương lại chắc chắn sẽ xảy ra.
Vì thế thành phần gánh team trong trận chiến này, “chiến đội những bông hoa nhỏ” hiển nhiên được hầu hết các quân nhân kính trọng.
Dù thế giới có thay đổi nhưng nắc thang quyết định địa vị vẫn không thay đổi, đó đều là “sức mạnh”.
Trước mạt thế cái “sức mạnh” đó đại diện cho tiền bạc và địa vị, còn hiện tại vẫn là cái “sức mạnh” đó chỉ là nó biến đổi từ tiền bạc sang nắm đấm.
Không tính Trần Lâm một mình hạ con cự lang khiến Hắc Dạ Lang Vương phải hiện thân kết thúc trận chiến, thì hầu hết mọi người trong tổ đội của Trần Lâm đều góp phần dẫn đến chiến thắng, nếu không có tổ đội nhìn không khác gì đi chơi này, thương vong chắc chắn sẽ nhiều hơn con số kia.
Tuy nhiên, có người được tôn trọng vì chiến tích của mình, thì cũng sẽ có người bị khinh bỉ vì hành vi của bản thân.
Khi đánh nhau hăng máu thì không để ý, nhưng khi thu dọn chiến trường các quân nhân lẫn những thợ săn đều nhanh chóng nhận thấy, trận chiến đêm qua thiếu đi sự có mặt của một số người khá quan trọng.
Lúc này ánh mắt của họ đều vô thức hiện lên sự tức giận xen lẫn khinh bỉ nhìn về doanh trướng phía xa, túp liều lý tưởng của Lôi Vũ con trai độc nhất của Lôi Thành.
Bóp...
Bên trong căn lều của Lôi Vũ, một tiếng bạt tay giòn tan vang lên phá tan bầu không khí yên lặng của buổi sáng ban mai.
Ngô Bình giận đến tím mặt, bàn tay run run chỉ vào Lôi Vũ đang ôm mặt ngồi giới đất không nói nên lời, chỉ có thể tức giận thở phì phò.
Ôm mặt ngồi dưới mặt đất, Lôi Vũ đường đường là thái tử gia của Vũng Hải bị người khác bạt tai hiển nhiên là không vui, ánh mắt tràn đầy tức giận liếc nhìn Ngô Bình.
Tuy nhiên, khi trông thấy khuôn mặt đầy nộ hỏa của Ngô Bình, chút tức giận của Lời Vũ triệt để tiêu tan chỉ còn lại sự hoảng sợ không giám nói gì cúi mặt xuống đất nhìn kiến bò.
Thấy thế Ngô Bình lại càng tức giận, thật lòng muốn tiến lên đánh chết tên ngu này, chỉ là Lôi Vũ lại mang họ Lôi là con trai của Lôi Thành khiến lão không thể dùng quân lệnh với hắn.
- Đây có lẽ là quả báo mà ông trời phái xuống trừng phạt Lôi Thành a...
Bất lực thở dài, Ngô Bình chỉ có thể lắc đầu thầm than.
Chỉ là Ngô Bình không thể bỏ qua chuyện này, có phần giận cá chém thớt liếc nhìn La Thiên đang đứng một bên lạnh giọng nói.
- Tại sao ngươi lại để hắn trốn trong doanh trại?
- Đừng nói với ta là ngươi không biết tính nghiêm trọng của vấn đền.
Bị Ngô Bình dọa hỏi, La Thiên thoáng hoảng sợ nhưng đến nước này chỉ có thể lắc đầu nói.
- Ngô trưởng quan minh giám, Lôi thiếu gia sống chết không muốn đi ra.
- Ta cũng không có cách nào khác.
Nghe La Thiên nói thế Ngô Bình tức giận đập bàn đứng lên muốn dạy cho La Thiên một trận, nhưng sau một lúc lão chỉ lắc đầu thở dài.
Chuyện cũng đã rồi, có đánh chết La Thiên cũng không có ít gì còn làm chuyện này càng đi càng xa, càng ngày càng thối...
Chuyện quan trọng trước mắt chính là tìm cách giải quyết chứ không phải tìm người trút giận.
Liếc nhìn Lôi Vũ đang ngồi dưới đất, Ngô Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiêm nghị nói.
- Lôi Vũ ngươi có biết vì sao ta lại giận đến vậy không?
Nghe Ngô Bình đột nhiên đổi giọng, Lôi Vũ khẽ liếc nhìn lão rồi nhỏ giọng nói.
- Ta...!bị đàn sói làm cho hoảng sợ không dám ra ngoài chiến trường, làm...!làm mất mặt ngài, mất mặt Vũng Hải.
Rõ ràng Lôi Vũ thân là thái tử gia của Vũng Hải, dù mạt thế hàng lâm những vẫn ăn xung mặc sướng, nào biết sự đáng sợ của mạt thế là gì.
Hiện tại ra ngoài hoang dã bị một đàn hung thú ban vây, hắn sợ vỡ mật trốn trong doanh trại cũng là điều để hiểu.
Tuy nhiên Ngô Bình lại lắc đầu thở dài nói.
- Sai...!sai...!sai...
- Ta giận không phải vì người trốn, ta tức giận đến vậy là vì ngươi ngu...
- Ngươi là con trai độc nhất của Lôi Thành, hơn ai hết ngươi phải hiểu được ý định của lão.
- Lần xuất chinh này là do lão cha của ngươi cố tình sắp xếp cho ngươi, để ngươi có chút chiến công, có được chỗ đứng nhất định trong quân đội...
- Chỉ là ngươi đã làm gì...!kẻ địch trước mắt người hèn yếu bỏ mặc quân lính chiến đấu...
- Ngươi không phải đang tác vào mặt ta hay Vũng Hải mà đang tác vào mặt cha ngươi.
Lôi Thành chỉ có hai người con, một là con gái lớn Lôi Hồng và con trai nhỏ tuổi Lôi Vũ.
Trong đó, Lôi Hồng dù