Sau một đêm vất vả chiến đấu, Trần Lâm dĩ nhiên sẽ không dậy sớm mà vẫn còn trốn trong chăn như con heo lười ngủ nướng.
Tuy nhiên cái mũi chó lại khiến huyết tổ đại nhân cắn rơm cắn cỏ mò ra khỏi túp liều mà ngồi vào bàn ăn.
Sáng sớm, mỹ phụ mủm mỉm Trương Tổ Nga đã dậy sớm hơn tên nào đó rồi thực hiện công việc yêu thích của mình, chuẩn bị thức ăn cho huyết tổ đại nhân của nàng và mọi người trước khi tiếp tục lên đường.
Sau một đêm chiến đấu, đại quân cũng không vội lên đường mà cần một khoảng thời gian chuẩn bị, dù sao họ cũng phải tháo dỡ những công sự phòng thủ đã chuẩn bị hôm trước.
Dĩ nhiên không phải tất cả đều có thể tháo dỡ đem đi, bức tường bao quanh ngọn đồi mà đại quân phải rất tốn công để chuẩn bị phải để lại cho hung thú sử dụng.
Tuy nhiên, cũng nhờ có thế mà một số người rảnh rỗi có thời gian ăn sáng uống cafe cũng như làm những việc không cần thiết khác...
Ngồi trên bàn ăn, Trần Lâm như “chó chực xương” nhìn về phía nồi cháo phía xa xa.
Sáng hôm này, tiểu mỹ phụ mũm mĩm quyết định nấu cho mọi người một nồi cháo lớn bổ sung dinh dưỡng sau một đêm thức khuya...
Nguyên liệu dĩ nhiên được làm từ bột Chuối Ngô và thịt sói, dù sao đêm qua nhóm người Trần Lâm cũng giết chết không ít sói đen, loot một con về làm bữa sáng cũng không ai nói gì.
Ngoài ra nồi cháo còn có thể một ít rau dại ăn được, ai đó tranh thủ lúc đi trinh sát hái được.
Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là tài nghệ nấu nướng “chuẩn cơm mẹ nấu” của mình, Trương Tố Nga dễ dàng biến chút nguyên liệu kia thành một bữa ăn tuyệt hảo, hoàn toàn chinh phục vị huyết tổ đại nhân kia.
Tuy nhiên, Trương Tố Nga thực sự đã làm mẹ nên đúng là chuẩn cơm mẹ nấu thật.
Trước mặt thế Trương Tố Nga là vú nuôi kiêm quản gia cho nhà của Thái Văn Cơ, tình cảm với Thái Văn Cơ hiển nhiên là rất tốt.
Tuy nhiên Trương Tố Nga vẫn có gia đình nhỏ của riêng mình, chỉ là khi mạt thể hàng lâm gia đình nhỏ của nàng không may bỏ mạng, chỉ còn lại mình Trương Tố Nga sống sót, nếu không phải tình cảm với Thái Văn Cơ, nàng thực sự muốn chết đi cho xong.
Dĩ nhiên đó là chuyện của trước đây, còn hiện tại nàng đã có huyết tổ đại nhân.
Mặc dù bản thân nàng và rất nhiều thành viên khác của huyết tộc đều ý thức được Trần Lâm đang lợi dụng các nàng để xây dựng đế chế cho riêng mình, nhưng các nàng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhưng không phải hoàn toàn là do tác động của huyết mạch khiến các nàng có suy nghĩ như vậy, mà một phần là do...!môi trường sống.
Mạt thế hàng lâm đối với bất kỳ ai đều tràn ngập hắc ám và lạnh lẽo đến đánh sợ, bất kỳ ai đều có thể trở thành kẻ địch sẵn sàng giết chết ngươi để sinh tồn...
Nhưng cũng trong môi trường sống tràn ngập hắc ám lạnh lẽo đó, huyết tộc lại hiện ra như một tia sáng khiến người đã sống lâu trong bóng tối say mê muốn vĩnh viễn sa đọa vào trong đó.
Ở huyết tộc mọi thành viên trên cơ bản đều như một thể thống nhất không khác gì một gia đình, mọi người đều vui vẻ sống cùng với nhau, tuy có chút mâu thuẫn nhưng thực tế cũng chỉ là cuộc vui giữa đám người nhàn rỗi với nhau...
Không khí như vậy mới chính là thứ khiến đám người Minh Nguyệt, Hồng Ánh và giờ là Trương Tố Nga say mê, quyết một lòng bảo hộ gia viên của mình.
Còn nhân vật phụ như Trần Lâm thì không cần phải để ý đến, lâu lâu cho hắn đâm mấy phát là được, dù sao bản thân các nàng cũng sướng...
Cứ thể đại gia đình huyết tộc chầm chậm nhìn thành, đá vị huyết tổ đại nhân qua một bên.
Bên kia, Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết lãnh địa huyết tộc của mình là “nữ nhi quốc” chứ không phải “hậu cung”, chỉ lo nhìn chằm chằm vào hai vị khách không mời mà đến đang mỉm cười ngồi phía đối diện.
Người đến không ngờ lại là Liễu Mộng Điệp và...!Lôi Hồng.
Liễu Mộng Điệp thì không cần phải nghĩ nhiều chắc chắn là đến ăn chực, nhưng Lôi Hồng thì dường như không thân lắm, thậm chí chưa nói với nhau câu nào, không hiểu tại sao mới sáng sớm đã theo chân Liễu Mộng Điệp đến tìm Trần Lâm làm gì.
- Không lẽ nàng ta say mê phong thái anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm của ta, muốn gạ ta động phòng.
Trần Lâm như phát hiện đại bí mật kinh thiên hoảng sợ nghĩ len lén nhìn Lôi Hồng...
Xét về dung mạo Lôi Hồng con gái lớn của Lôi Thành hiển nhiên là không tệ, tuy không đến mức hoa ghen thua thắm, liễu hơn kém xanh nhưng cũng thuộc dạng xinh đẹp động lòng người, lại thân trong quân doanh nên cũng toát lên khí chất anh thư bất phàm, khiến nhiều nam nhân phải ngước nhìn.
Tuy nhiên Trần Lâm lại không nằm trong số đó...
Dĩ nhiên không phải Trần Lâm giới tính có vấn đề, mà “cái tầm” như Lôi Hồng đám nữ nhân ở huyết tộc có chấp nàng 10 xác cũng không thắng nổi.
Xét về độ xinh đẹp huyết tộc không thiếu những bông hoa xinh đẹp quyến rũ chết người, còn về khí chất quân nhân thì Lôi Hồng còn không bằng được Hồng Ánh chứ đường nói đến Nguyệt Dạ Nữ Vương - Lý Minh Nguyệt.
Thế nên tầm như Lôi Hồng, Trần Lâm hoàn toàn miễn dịch, thậm chí không muốn dây vào.
Dù sao Lôi Hồng cũng là con gái của Lôi Thành, đụng vào nàng sẽ đem đến rất nhiều phiền phức.
Tuy nhiên Trần Lâm lại nhắm đến một nữ nhân họ Lôi khác, chỉ là đã khá lâu rồi chưa gặp mặt, không biết lão tác quên người ta luôn rồi không...
Bên kia thấy hai vị khách không mời mà đến kia, đám nữ nhân cũng không nhịn được nhíu mày khó chịu.
Hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương có tật giật mình nên đã nhanh chóng trốn vào trong xe bọc thép tránh lộ diện.
Hai chị em Phương Tuyết bị trích huyết sớm nhất nên cũng bị tác động từ huyết mạch nặng hơn cả, cảm thấy vô cùng khó chịu khi ngồi chung bàn với sinh vật lạ, nên không chúng khách khí đứng lên đi qua một bên cảnh giới.
May thay Yến Nhi còn đỡ nên vẫn ngồi lại với Trần Lâm, chỉ là ánh mắt tinh ranh liếc nhìn hai người Liễu Mộng Điệp khẽ thì thầm với Trần Lâm.
- Đại nhân, ta thấy hai người kia đến đây là muốn giành ăn với ngài đó.
Nghe thấy Yến Nhi nói như vậy, Trần Lâm khẽ nhướng mày liếc nhìn hai người Liễu Mộng Điệp rồi nhìn lại nồi cháo đang nấu trên bếp lửa phía xa.
Vì miến ăn manh áo, Trần Lâm lập tức thay đổi sắc mặt lạnh giọng nói.
- Hai vị mới sáng sớm ta còn chưa đái ỉa xong, nếu không có việc gì quan trọng mờ hai vị đi cho.
Nghe thấy ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng trong lời nói của Trần Lâm, Lôi Hồng không khỏi nhíu mày liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.
Thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ khẽ mỉm cười nói.
- Tốt nếu đệ đệ thân ái muốn đi đâu đó thì cứ đi, ta ngồi đây ưm...!chờ ngươi vậy.
Nghe thấy hai con hàng mặt dày nói như vậy mà không chịu bỏ đi, Trần Lâm không nhịn được tức giận nhưng vẫn phải đầu hàng chào thua nói.
- Được...!được rồi...!xem như ta sợ hai vị..
- Nói đi mới sáng sớm tìm ta có việc gì?
Liếc nhìn Trần Lâm ý bảo cưng còn non và xanh lắm, Liễu Mộng Điệp có chút hí hửng nói.
- Ta đến đây là để ăn chực, còn công việc thì hỏi nàng ta đi.
Nói xong Liễu Mộng Điệp chỉ chỉ vào Lôi Hồng rồi đứng lên cầm lấy bát cháo cười như không cười đi đến nồi cháo nơi Trương Tố Nga đanh đứng nấu.
Thấy thế Trần Lâm không nhịn được nhảy dựng lên, nhưng vẫn mặc kệ Liễu Mộng Điệp mà liếc nhìn Lôi Hồng hỏi.
- Lôi thiếu tá, sáng sớm không biết ngài đến tìm ta có việc gì?
Nghe thấy Trần Lâm không nóng không lạnh hỏi, Lôi Hồng khẽ nhíu mày nhưng vẫn từ tốn nói.
- Trần Lâm ta thấy tiểu đội của ngươi rất có bản lĩnh, làm tổ trinh sát có chút thiệt thòi...
- Hay là người đi theo ta đi.
Nhận được câu trả lời của Lôi Hồng, Trần Lâm không nhịn được nhướng mày ngạc nhiên.
Thật không ngời mới sáng sớm bà cô này cất