Một lần nữa từ trên trực thăng nhảy xuống, nhưng lần này là nhảy lên ngôi nhà nhỏ của đám người Liễu Thanh Thiên đang cố thủ và có thêm sự góp mặt của Liễu Thăng khiến hai cha con xem như tụ hợp sau cơn tai ác...
Lôi Minh mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thiên rõ ràng là không vui.
Trông thấy tình hình lại hơi...!căn.
Mạnh Hải một lần nữa đứng ra cười nói:
- Thanh Thiên ngươi mau nói cho mọi người nghe..,
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến đám thây ma kia phát điên đuổi giết ngươi đến vậy...
Nghe Mạnh Hải nhắc đến biến cố kia, Liễu Thanh Thiên không khỏi đắng chát thở dài, bản thân hắn cũng nhận thấy cái giá cho quyết định kia của mình là quá đắt.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Liễu Thanh Thiên mới lắc đầu thở dài nói:
- Chuyện phải kể từ ngày hôm qua, lúc nhóm người của ta đến thanh phố Phụng Vũ nằm ngay cạnh Long Thành làm nhiệm vụ.
- Lúc đó chúng ta vô tình phát hiện một con thây ma phổ thông rất là lạ.
- Thây ma phổ thông còn rất lạ...!rốt cuộc là lạ ở điểm nào?
Nghe mọi chuyện không ngời lại bắt nguồn từ một con thây ma phổ thông, Mạnh Hải không nhịn được khó hiểu nói.
Mặc dù có thể xem là tử địch nhưng thực tế nhân loại vẫn ở thế yếu, hay đúng như cái cách mà Thi Thế Long đã nói, quân đội Viễn Đông thật tế giống như một con rùa chỉ cố thủ trong cái mai của mình.
Chiến thuật của nhân loại khi đối đầu với thi triều hay bất kỳ dị tộc nào cũng chỉ có một, đó là “lấy thủ làm công” lợi dụng sức mạnh của hỏa lực chống trả những đợt rất công ồ ạt của thi triều.
Chưa một lần nào nhân loại dám chính diện giao phong với một thi triều dù là thi triều cỡ nhỏ, càng chưa một cánh quân nào của quân đội Viễn Đông có thể đánh sâu vào thi đàn đông hải.
Sự hiểu biết của quân đội Viễn Đông với Thi tộc nói chung và thi đàn đông hải nói riêng cũng rất là hạn chế.
Thông tin lần này mà Liễu Thanh Thiên vô tình phát hiện được có thể nói là rất quý giá với Viễn Đông.
Ngược lại đó cũng là nguyên nhân mà dù mạnh miệng là thế, nhưng khi Huyết tộc cố thủ trong thành phố Thanh Thủy không ra ngoài, Lôi Minh cũng chỉ dám lập một tuyến phòng thủ bên ngoài nhằm ngăn cản sự bành trướng của Huyết tộc về phía Vũng Hải mặc thôi, không dám xuất thủ đánh sâu vào đại bản doanh của Huyết tộc.
Có thể nói ở cái game này lão tác đã quy định, nhân loại là chủng tộc thiên về phòng thủ, sức mạnh lớn nhất của nhân loại cũng là việc thủ trụ.
Chính vì thế may mắn biết được thể thông tin về đối thủ là việc khá có lợi, Lôi Minh lập tức dịu đi cơn tức giận chú tâm lắng nghe.
Liễu Thăng cũng nhận thấy thằng con này của mình chứa chắc đã gây họa mà rất có thể là đã lập đại công thoáng mỉm cười may mắn.
Liễu Thanh Thiên cũng nhận thấy bản thân đang nắm tiên cơ thoáng mỉm cười nói:
- Xét về ngoại hình tuy có chút khác biệt nhưng con thây ma kia trên cơ bản vẫn giữ ngoại hình của một thây ma phổ thông, không khác gì một tử thi.
- Tuy nhiên trên lưng của nó lại mộc ra một đôi cánh màu tím sẫm, thứ chỉ xuất hiện trên những con thây ma cao cấp...
- Thấy kỳ lạ chúng ta không nhịn được xuất thủ tất công nó, kết quả ngoài khả năng bay lượn và có chút thông minh hơn ra thì thực lực của nó chỉ nhỉnh hơn những con thây ma phổ thông một chút bị đội săn dễ đang bắn rơi...
- Chỉ là nhận thấy con thây ma này rất lạ chúng là không giết nó mà...!quyết định bắt sống nó đem về...
- Không ngờ nó chỉ rống lên một tiếng đã họ ra không ít thây ma lao đến cứu viện, đến cả Côn Khôi cũng bị gọi đến, bất chấp tất cả một đường truy sát chúng ta đến đây...
- Nhận thấy con thây ma phổ thông kia không tầm thương, ta không muốn cứ như thế thả nó đi nên đành phái người về xin cứu viện...
- Ý ngươi là...!ngươi vẫn còn đang giữ con thây ma kia.
Nghe Liễu Thanh Thiên kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Lôi Minh không nhịn được kích động nói.
- Phải, ta đang giam nó dưới tầng hầm của ngôi nhà...
Liễu Thanh Thiên cũng không chút giấu giếm gật đầu nói.
- Như vậy thì quá tốt...!đi mau dẫn chúng ta đi xem nó thế nào...
Nghe thấy thế Lôi Minh ánh mắt khẽ sáng lên nhanh chóng nói.
Bất kỳ ai cũng biết, thây ma phổ thông chính là nhân loại bị nhiễm thi độc rồi trở thành một thây ma chỉ biết điên cuồng cắn xé những sinh vật sống, cho đến khi chúng chân chính tiến hóa trở thành một con thây ma cao cấp.
Lúc này, ngoài hình của một con thây ma cao cấp đã có sự biết đổi rõ rệt so với bọn thây ma phổ thông, dễ thấy nhất chính là lông tóc rụng hết, có màu tím và nhất là có thêm một số bộ phận đặc biệt.
Việc một con thây ma phổ thông đến độ không thể phổ thông hơn xuất hiện đôi cánh tím đặc trương của thây ma cao cấp đúng là kỳ lại.
Không chỉ thế dù không nhiều thông tin nhưng nhân loại vẫn nhận ra, thây ma là một chủng tộc phân chia cấp bật rất nghiêm ngặt, việc một con thây ma phổ thông có thể hú một cái gọi cả đàn thây ma chạy đến cứu mình là điều không thể.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết con thây ma phổ thông kia có đại bí mật gì đó.
Dù không biết là gì nhưng chắc chắn nếu tìm hiểu được sẽ có lợi cho nhân loại hoặc ít nhất hiểu sâu hơn về kẻ thù một mất một còn kia.
Ngược lại nghe thấy Lôi Minh nôn nóng như vậy...
Liễu Thanh Thiên rốt cuộc cũng thoáng mỉm cười may mắn, lần đầu tiên kể từ lúc bị Côn Khôi đuổi giết đến bây giờ Liễu Thanh Thiên có thể tự hào về quyết định bất chấp tất cả bắt lấy con thây ma kia của bản thân.
Rất nhanh dưới sự dẫn được của Liễu Thanh Thiên, đám người Lôi Minh cũng xuống tới tầng hầm của ngôi nhà.
Do bị thi triều bao vây cũng như giam giữ thây ma kỳ lạ kia, Liễu Thanh Thiên đã gia cố ngôi nhà vô cùng tốt.
Trong đó sân thương và tầng hai đều được người của Thiên Tuyệt bang cùng hai đội thợ săn thủ hộ.
Ngược lại tầng một và tầng trệt đều bị Liễu Thanh Thiên cho người bịt kín các lối vào, không chỉ thế bên trong còn được lắp đầy bởi đất cát được thu gom xung quanh và những góc thực vật do các người chơi có năng lực thực vật hệ tạo ra gia cố thêm biết hai tầng này thành một khối cực kỳ kiêng cố.
Khoảng trống duy nhất và cũng là lôi đi duy nhất chính là chiếc cầu than từ sân thương dẫn thẳng xuống đến tầng hầm của ngôi nhà, được đích thân Nguyên Thắng thủ hộ không khác gì một cái nhà giam chỉ có một lối thoát.
Tuy nhiên dù vô cùng tự tin vào sắp xếp của bản thân, nhưng khung cảnh tầng hầm tối đen dần dần hiện ra lại khiến Liễu Thanh Thiên không nhịn được rùng mình kinh ngạc.
Bốn thành viên của Thiên Tuyệt bang canh giữ dưới tầng hầm này không ngờ đều bị giết chết, máu thịt cùng tứ chi văng ra bốn phía trông vô cùng khinh dị.
Ngược lại, Nguyên Thắng một trong những người chơi cao cấp nhất của Thiên Tuyệt bang cũng không khá hơn là bao nằm thoi thóp bên một góc tường không rõ sống chết, một cánh tay của hắn đã bị chém chụt, trên ngực còn bị một vết cào khủng bố đang không ngừng chảy máu.
Cái lòng giam đang giam giữ con thây ma kia cũng đã biến mất, đầu mối duy nhất chỉ có một cái lỗ thủng to lớn trên bức tường của tầng hầm.
Tiến đến gần bức tường rồi nhìn vào cái lỗ thủng to lớn hình thành một thông đạo tối đen như mực không biết dẫn đến đâu.
Lôi Minh mặt không chút biết sắc chỉ khẽ lắc đầu nói:
- Thảo nào đám thây ma kia dễ dàng bỏ đi như vậy...
- Thì ra là đã lấy được thứ mình cần...
Hiển nhiên nhìn khung cảnh bên dưới tầng hầm này, không cần nghĩ nhiều Lôi Minh cũng có thể đoán ra được đám thây ma kia đã âm thầm đào một thông