Nhận thấy được sự quan trọng của viên tinh thế màu tím kia.
Phương Tuyết không chút chậm trễ chạy đến muốn thu lấy viên đá màu tìm này rồi tìm Trần Lâm để cậu định đoạt.
Tuy nhiên Huyết Thiên một lần nữa bộc phát ra tốc độ cực nhanh bắt lấy viên tinh thế màu tím kia.
Cầm lấy viên tinh thể cực kỳ quý giá của Thi tộc trên tay, ánh mắt của Huyết Thiên không ngờ lại tràn ngập sự thèm khát nhìn vào viên đá kia không khác gì một con nghiện thấy thuốc.
Thấy thế Phương Tuyết thoáng lo lắng nhíu mày nói:
- Tiểu Huyết Thiên mau trả nó cho tỷ tỷ...
- Thứ này không ăn được đâu...
Xét cho cùng viên tinh thể màu tím này cũng là vật của bọn thây ma, còn Huyết Thiên dù trước kia đúng là thây ma thật nhưng hiện tại đã là một thành viên của Huyết tộc.
Ăn lấy viên tinh thể kia Huyết Thiên có bị gì hay không Phương Tuyết hoàn toàn không dám chắc.
Tuy nhiên, Huyết Thiên như không hề nghe thấy Phương Tuyết nói gì nhanh chóng bỏ viên tinh thể màu tím kia vào miệng rồi “ực” một cái muốn xuống bụng...
Ngay lập tức lo lắm của Phương Tuyết thành sự thật...
Lượng thi độc khổng lồ từ trong viên tinh thể kia lập tức thẩm thấu vào dạ dày của Huyết Thiên, cả phần bụng của nàng lập tức chuyển thành màu tím đặc trưng của Thi Tộc rồi theo các mạch máu lan ra khấp cơ thể...
Những đường gân màu tím theo đó hiện rõ trên nước da trắng bệch của nàng trông vô cùng kinh dị.
Cơ thể nhỏ bé của Huyết Thiên cũng theo đó run lên bần bật, cả người nóng rân như phát sốt ngã bịch xuống đất bất tỉnh.
Đây chính là ham ăn hại thân trong truyền thuyết.
- Mau tìm đại nhân...
Ôm lấy Huyết Thiên đã sớm lâm vào hôn mê còn cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa của nàng, Phương Tuyết cực kỳ lo lắng hét lên.
Ngay lập tức một con chim nhỏ đang đậu trên cửa sổ lập tức vỗ cánh lao vút lên bầu trời.
- Huyết Thiên có khi nào biết thành một con thây ma hay không?
Trông thấy những đường gân màu tím sẫm đang không ngừng lan ra khắp cơ thể nhỏ bé của Huyết Thiên, Phương Ngân rốt cuộc cũng không nhịn được lo lắng nói.
Nếu Huyết Thiên thật sự biến trở lại thành một con thây ma đúng là đại phiền phức cho các nàng.
Tuy nhiên dị biến lại một lần nữa phát sinh...
Như cảm nhận được sự khiêu kích, huyết mạnh chảy trong người Huyết Thiên đột nhiên sôi trào, trái tim nhỏ bắt đầu đập liên hồi trong lồng ngực.
Từ vị trí trái tim và cánh tay huyết sắc của Huyết Thiên những đường gân màu đỏ tươi như máu đồng loạt hiện lên rồi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bắt đầu điên cuồng lan rộng ra khắp cơ thể.
Đến khi huyết sắc chạm đến những đường gân màu tím sẫm kia thì mới bắt đầu đình chỉ việc lan rộng.
Tuy nhiên nếu nhìn kỷ vẫn có thể thấy được những đường gân màu máu tươi đang chầm chậm cắn nuốt những đường gân màu tím từng chút từng chút một...
Cứ thế gần một tiếng trội qua...
Trước sự tấn công không ngừng nghĩ của phe huyết sắc, phe tử sặc dần dần bại lui về vị trí bung của Huyết Thiên rồi bị nuốt sạch ngay sao đó...
Cơ thể của Huyết Thiên cũng theo đó trở về bình thường với hai màu trắng bệnh và đỏ tươi như trước kia.
Cô bé Huyết Thiên sau một giờ vật lộn vì cái tội ham ăn cũng tỉnh lại như con nai vàng ngơ ngác nhìn mọi người như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu có gì đó khác biệt chắc chỉ có tóc của nha đầu Huyết Thiên, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được mái tóc ngắn của cô bé bắt đầu điên cuồng mộc dài ra đến khi sắp chạm đất thì mới chầm chậm dừng lại.
Trông thấy cô bé Huyết Thiên từ một tiểu nha đầu lưng ngực bình đẳng tóc cụt ngang vai đùng một cái trở thành một cô bé lưng ngực vẫn khá là bình đẳng nhưng tóc đã dài đến tận mắt cá chân, trông có phần hơi bị kinh dị...
Hai chị em Phương Tuyết không nhịn được kẽ đưa mấy nhìn nhau đầy kinh ngạc xen lẫn tiết nuối.
Với Phương Tuyết là kinh ngạc trước quá trình cắn nuốt viên tinh thể màu tím kia của có bé Huyết Thiên...
Tuy nhìn từ bên ngoài cô bé không có biểu hiện gì khác biệt chỉ có tóc đột nhiên mộc dài ra, nhưng Phương Tuyết có thể chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Còn Phương Ngân thì không nghĩ nhiều như thế, chỉ lắc đầu tiếc nuối thay cho cô bé Huyết Thiên kia khi thứ phát điển lại là tóc chứ không phải một thứ ăn tiền hơn khác.
Nếu không rất có thể một tiểu nha đầu nào đó ở Huyết tộc lại xù lông nhím lên ganh ghét.
...
Ở một diễn biến khác, bên trong một túp liều lý tưởng dành cho những thương bệnh binh của trận chiến vừa qua...
Trần Lâm không hề biết được nguồn cơ của trận chiến này đã bị tiểu nha đầu Huyết Thiên...!ăn mất, chỉ khinh bỉ nhìn tên nhóc Lôi Vệ đang mỉm cười nịnh nọt nhìn mình.
- Được rồi...!được rồi...!dù sao cũng là do ta lỡ tay đem ngươi đến đây...
- Chuẩn bị đi ta dẫn ngươi đi trốn...
Không nhịn được trước ánh mắt thèm khát của Lôi Vệ, Trần Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bất lực ôm đầu nói.
Hiển nhiên với thân phận trốn nhà đi làm bậy, Lôi Vệ tuyệt đối không thể để Lôi Minh phát hiện bản thân đang ở đây nếu không là xem như xong đời.
Cực chẳng đã Lôi Về đành chơi bài củ đến cầu cạnh Trần Lâm, mong vị đại lão này sẽ đem mình về với chốn bình yên.
Đáng thương cho Huyết tổ đại nhân đang có ý định cưa gái thì bị thằng mặt L này phá đám đành phải đưa bé ngoan này về nhà.
Nghe Trần Lâm chấp nhận đưa mình về, Lôi Vệ mừng đến phát khóc nói:
- Không cần chuẩn bị gì cả, ta có thể lập tức lên đường...
- Phòng khi...!chú Minh bất ngờ trở lại thì nguy to...
- Ngươi không cần chuẩn bị như ta cần...
Thấy Lôi Vệ gắp gáp như vậy hiển nhiên là sợ Lôi Minh bất ngờ trở về bắt tan tại trận, Trần Lâm không nhịn tức giận khinh bỉ nói.
Nói xong Trần Lâm khẽ nhìn lại Bích Ngọc mỉm cười như trăm hoa đua nỡ vô cùng là thân thiện nói:
- Bích Ngọc tiểu thư, ta đưa thẳng cu này vệ trước...
- Lần sau gặp lại nhất định phải cho ta xin chữ ký...
- Chuyện đó là dĩ nhiên...
- Sau này biết đâu chúng ta lại có dịp cùng nhau chiến đấu...
Nghe Trần Lâm nói thế, Bích Ngọc cũng chỉ mỉm cười đáp lễ nói.
Chứng kiến cuộc đối thoại giữa Trần Lâm và Lôi Vệ, Bích Ngọc cũng đã đoán được tại sao vị tiểu thiếu gia Lôi gia