Sáng sớm, những tia nắm ban mai chiếu xuống đại địa giá lạnh chầm chậm xua tan đi đêm tối...
Trần Lâm tình thần sảng khoái người nhẹ như mây vô cùng vui vẻ hít thở bầu không khí trong lành của ngày mới.
Tính ra mạt thế hàng lâm cũng đem đến một số điều tốt đẹp, trong đó là cải thiện môi trường chắc chắn là điều tốt nhất.
Con người không còn là kẻ thống trị nữa, sự biến đổi của khí hậu và sự biến mất của các nhà máy đã khiếu không khí trong lành thơm mát hơn rất nhiều, nói một các khác Thiên Lam tinh đã gần như sống lại thời kỳ trẻ trâu...
Tuy nhiên không phải ai cũng được sảng khoái vui vẻ tận hưởng cái không khí trong lành kia như Trần Lâm.
Rất nhiều quân nhân thậm chí cả các chỉ huy địa quân đôi mắt đều thâm quầng do mất ngủ khó chịu nhìn Trần Lâm.
Nguyên nhân trong đó chắc ai cũng biết, đáng tiếc Trần Lâm lại không biết.
- Chào buổi sáng Mã đại nhân...
- Ta nói ngài nghe sáng sớm mình phải vui lên, sao nhìn cái mặt như ăn cứt vậy...
Không hề ý thức được bản thân đã là một chuyện hết sức sai trái, Trần Lâm vô cùng vui vẻ tiến đến vỗ vai Mã Hán cười nói.
Nghe thấy thế lão Mã Hán cả người run lên, cánh tay siết chặt thành quyền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đêm qua có hai có chó sủa suốt cả đêm khiến ta không ngủ được...
- Hiện tại lão tử rất chỉ là không vui muốn đấm chết hai con chó kia.
Hai con chó sủa suốt đêm Mã Hán nói đến kia không ai khác chính là đang Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.
Đêm qua có thể xem như là chơi dã chiến, Trần Lâm và cả Lâm Mỹ Anh đều khá là hương phấn chơi quên giờ giấc đến hơn nửa đêm mới chịu ôm nhau ngủ...
Quá đáng hơn là đầu đêm còn rén không kêu lớn nhưng đến cuối đêm sướng quá quên trời đất rên như loa phát thanh khiến cả đại quân đều nghe được những tiếng rên rỉ kia.
Trong điều kiện khó khăn thế này lại nghe được những tiếng rên rỉ kia thì ai mà ngủ cho được.
Tuy nhiên, Trần Lâm không biết vô tình hay cố ý không hề biết được bản thân mình là tác nhân gây họa kia gãi đầu hỏi:
- Ưmm có chó sủa sao?
- Sao ta không nghe thấy nhỉ...!không lẽ cách âm của xe bọc thép tốt vậy sao...
- He...!he...!mà nhắc đến xe bọc thép...!lần này đúng là đa tạ Mã đại nhân, chiến xe kia đúng là rất sướng...!à không rất tốt...!ha...!ha...
- Tốt cc...
Nhìn bản mặt sướng khoái của tên kia, Mã Hán rốt cuộc cũng không nhịn được nữa thầm mắng một câu.
Rất may cái thân phận chỉ huy trưởng sư đoàn khá là uy tính không cho phép Mã Hán lao lên đánh chết cha tên này, chỉ đành nuốt giận phất tay bỏ đi bắt đầu triệu tập nhân thủ chuẩn bị một lần nữa vào hẻm núi sương mù kia tìm hiểu.
- Ta nói gì sai sao?
Thấy Mã Hán giận dữ bỏ đi, Trần Lâm thật sự không biết mình đã làm gì sai gãi đầu khó hiểm nhìn Lâm Mỹ Anh hỏi.
Rất may khác với thành phần não tàn như Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh hoàn toàn ý thức được âm lượng của mình tối qua hơi lớn, cả đại quân chỉ sợ đều đã nghe thấy những âm thanh không đúng mực kia khiến nàng xấu hổ muốn chết không biết giấu mặt đi đâu, trong lòng không khỏi thầm nguyền rũa tên nào đó...
Giờ lại nghe tên đầu sỏ kia ngu mặt ra hỏi, Lâm Mỹ Anh không nhịn được hừ một tiếng hờn dỗi rồi nhanh chân chạy đi.
Trần Lâm mặt ngu ra không biết bản thân đã làm chuyện thương thiên hại lý gì khó hiểu chạy theo Lâm Mỹ Anh, xem ra tuy khá là trẻ và trâu nhưng Huyết tổ đại nhân vẫn chi là non xanh ở khoảng xã hội học này.
...
Bên kia dưới mệnh lệnh của Vương Triều và Mã Hán, tổ đội thám phá khẽ núi đợt ba cũng đã sớm được triệu tập.
Quân số không nhiều tổng cộng chỉ có mười người, được lãnh đạo bởi một hán tử cao to nhưng không đen gọi là Trương Thiết một tiểu đội trưởng đồn trú tại đây.
Tuy nhiên như thế vẫn là quá đủ cho lần hành động này rồi.
Dù sao nhiệm vụ này trên cơ bản vẫn là chuyến đi liều mạng, tương lai phía trước là gì cũng không ai chắc được, mười quân nhân này có thể xem như tử sĩ rồi.
Dĩ nhiên không thể thiếu sự có mặt của Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh, tổng cộng vừa đẹp 12 người.
- Uhhh...!hôm qua mọi người đều mất ngủ sao...
- Ta cứ tưởng chỉ có mình Mã đại nhân bị thôi chứ...
Bước đến trước khe núi trông thấy những đôi mắt thâm quầng của không ít quân nhân, Trần Lâm không nhịn được lên tiếng quan tâm nói.
Huyết tổ đại nhân là như vậy, luôn luôn rất chi là quan tâm đến mọi người xung quanh.
Tuy nhiên không lên tiếng thì thôi vừa lên tiếng Trần Lâm lập tức chọc giận không ít người.
Lão Vương Triều mặt già như trái cà vô cùng không vui lập tức hừ lạnh một tiếng.
Kể cả Bích Ngọc cũng len lén nhìn Trần Lâm vài lần nhất là phần thân dưới, trong lòng thầm đánh giá tên này có dùng thuốc hay không...
Đáng thương nhất vẫn là thanh niên Lôi Triết khẽ liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi nhìn quan Lâm Mỹ Anh đang đi theo sau...
Ánh mắt ẩn ẩn có tia khác lạ muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không nói lên lời chỉ biết quay đầu đi nhìn vào khe núi, bản mặt ghi rõ ràng hai chữ không vui.
Những quân nhân gần đó cũng không vui vẻ gì liếc nhìn đôi cẩu nam nữ kia...
Thậm chỉ không ít kẻ bị những tác động phi vật lý tối qua bắt đầu nổi lòng dâm tà với Lâm Mỹ Anh, ánh mắt len lén nhìn theo cặp chân dài thon thả của nàng...
Tuy nhiên với thực lực của Trần Lâm, những lính quèn kiểu này tạm thời không dám làm bậy.
Đáng tiếc trên đời luôn luôn có những tồn tại không đi theo lối mòn.
Bị Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh hành hạ suốt đêm qua, thanh niên Lôi Phúc có thể nói là tinh chạy lung tung không chỗ phát tiết dồn hết lên não, khiến vị thiếu gia Lôi gia tuổi trẻ khí thịnh không chỗ xả này bứt rứt khó chịu vô cùng, thậm chí tối qua còn suýt chút nữa đã đạp cửa xông vào phòng hiếp dâm Bích Ngọc...
Rất may Lôi Phúc chưa điên đến mức đó, đối tường lập tức chuyển đến chiếc xe bọc thép đang không ngừng rung lắc còn phát ra những tiếng động lạ kia.
Tuy nhiên một lần nữa Lôi Phúc chưa điên đến thế, không tính chuyện tên Trần Đại Kê kia không dễ chơi và còn đang là người mà lão Vương Triều cần đến thì chính cái xe bọc thép kia cũng là một vấn đề.
Lão Mã Hán vô cùng có tâm khi đã cho Trần Lâm mượn một trong những loại xe bọc thép tốt nhất mà Viễn Đông hiện có chuyên dùng để đối đầu với cự lực thây ma, cái cửa sắc kia Lôi Phúc đạp không nỗi chỉ có thể ôm một bụng khí tụ trong người.
Giờ lại trông thấy một cái âm hộ thơm ngon béo ngọt body có thể nói là hết nước chấm, nhất là cặp chân dài miên man thon gọn khiến người nhìn chỉ muốn liếm một cái kia cứ thế lượn qua lượn lại trước mặt.
Kẻ vốn đã không ăn chay gì như Lôi Phúc làm sao có thể nhịn được nuốt nước bọt ừng ực...
Ánh mắt khẽ đảo, Lôi Phúc đột nhiên tiến lên đứng trước những quân nhân của tổ thám thính lần này ra vẻ đạo mạo quan tâm nói:
- Không gian kia nguy hiểm trùng trùng, lần này vào trong đó các vị nhất định phải cẩn thân...
- Ta nghĩ trước hết nên tìm kiếm đội thám thính đã vào trong trước đó rồi mới từ từ khám phá không gian kia sẽ an toàn hơn...
Đang sắp xếp mọi việc thì nghe Lôi Phúc đột nhiên nhảy ra quan tâm nói...
Lão Vương Triều lập tức cảm thấy không thích hợp khẽ nhíp mắt lại nhìn Lôi Phúc, bằng kinh nghiệm của mình Vương Triều biết ngay thằng này đang có âm mưu gì đó.
Tuy nhiên với thân phận của Lôi Phúc, lão Vương Triều không hề nói