Không biết có phải do khí tụ lên não thật hay bản thân Lôi Phúc đang muốn kích động Trần Lâm từ đó gây mâu thuẫn nội bộ mà lại ngang nhiên chèo kéo Lâm Mỹ Anh.
Tuy không nói rõ ràng nhưng bất kỳ ai cũng ý thức được điểm này và với một nam nhân việc nữ nhân của mình bị thằng khác nhắm đến chắc chắn là điều đại kỵ.
Toàn bộ các quân nhân có mặt tại đây đều lập tức nhận thấy nguy hiểm chết người đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Lâm, chờ đợi phản ứng của vị thiếu niên này.
Tuy nhiên trước ánh mắt của mọi người Trần Lâm lại khẽ nghiên đầu nhỏ giọng hỏi Lâm Mỹ Anh.
- Thằng khứa kia nói cái gì mà mọi người nhìn ta dữ vậy?
Hình chung thì...!tuy khá là bá trong khoảng giường chiếu, nhưng Trần Lâm vẫn là con cừu non trong chuyện tình trường, cũng như còn khá trẻ trâu để hiểu được nhiều thứ khách quan lẫn chủ quan của cuộc sống.
Nói ngắn gọn là hơi ngu, nên không hiểu lắm những ý nghĩa xâu xa kia...
Ngược lại nhận thấy vị đại nhân nhà mình đôi lúc lại ngu ngơ như đứa trẻ.
Lâm Mỹ Anh không nhịn được buồn cười nhưng vẫn nhỏ giọng nói:
- Ngoài mặc tên kia đang hỏi ta có muốn theo ngài vào trong hẻm núi kia không...
- Tuy nhiên ý nghĩa bên trong lại giống như tên cái gì Cường trước đó muốn mời chào ta đi theo hắn, hay đúng hơn là lại đang nhắm đến cái âm hộ của ngài...
- Cmn thằng này đúng là hết thương cha mẹ nó rồi, kiểu này là muốn đi gặp ông bà sớm mà...
- Moá...!lão tử thành toàn cho ngươi...
Nghe Lâm Mỹ Anh đắc ý nói thế, Trần Lâm lập tức đùng đùng nổi giận, đầu bốc khói trắng muốn cho tên thiếu gia này về với tổ tiên.
Cái âm hộ của Huyết tổ đại nhân cũng dám đụng đến đúng làm tới số rồi.
Ngay lập tức Trần Lâm rút là đại kiếm cho cho tên Lôi Phúc này lên bảng đếm số.
Tuy nhiên, những vẫn đề như thế này tuyệt đối không nên để Huyết tổ đại nhân đứng ra giải quyết, đó là bài học quý giá mà Lâm Mỹ Anh đã đúc kết được...
Trước khi Trần Lâm máu chó nổi lên, Lâm Mỹ Anh đã nhanh tay ngăn hắn lại rồi cười nói:
- Chuyện này ngài cứ đứng một bên xem được rồi để ta tự giải quyết...
- Yên tâm đảm bảo sẽ để tên kia đẹp mặt...
Vẫn là vấn đề đó Trần Lâm tuy không ngu nhưng cách giải quyết vấn đề của Trần Lâm đại nhân lại nhuộm màu sắc trẻ trâu của các nhân vật não tàn trong truyện tài khựa khá là nặng.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết với tính khí thường ngày, Trần Lâm chắc chắn sẽ một đao lượm gạo tên Lôi Phúc kia rồi đánh một trận với đại quân.
Đánh ăn thì thôi đôi bên xem như chưa hề quen biết, nhưng nếu Trần Lâm đánh thua thì...!dĩ nhiên là chạy về mét lão bà rồi, đến lúc đó bất kể thế nào Huyết tộc cũng sẽ đánh sắp cái pháo đài Viễn Đông kia trả thù...
Lâm Mỹ Anh có mười lá gan cũng không dám để Trần Lâm đứng ra giải quyết.
Rất may cho Lâm Mỹ Anh...
Khi nghe nàng nói thế một khung cảnh không mấy hay ho trong quá khứ lập tức hiện lên trong đầu Trần Lâm, khiến cậu giật mình hoảng sợ lui ra sau hai tay nhanh chóng nắm chặc lấy lưng quần đưa ánh mắt đề phòng nhìn Lâm Mỹ Anh.
Ngược lại thấy biểu hiện lố lăng của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được phì cười rồi liếc nhìn Lôi Phúc lắc đầu nói:
- Ta tạ Lôi Phúc thiếu gia đã quan tâm, tuy nhiên bản thân ta cũng muốn vào đó khám phá...
- Còn về vấn đề nguy hiểm thì...!nếu Lôi Phúc thiếu có lòng có thể theo chúng ta vào đó...!gánh team...
- Không biết Lôi thiếu thấy thế nào...
Người ta nói độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà...
Trần Lâm được cái tổ tiên phù hộ trúng số độc đắc thôi chứ ngu bỏ mẹ, ngược lại Lâm Mỹ Anh có thể nói là độc hơn rất nhiều...
Một câu nói ra không chỉ khẳng định bản thân cũng muốn vào không gian kia không ai có thể nói gì, mà còn đá đểu Lôi Phúc một cái khá là đau.
Với cái bản lĩnh của mình Lôi Phúc hiển nhiên là không dám vào không gia kia liều mạng, Lâm Mỹ Anh hỏi như thể làm sao Lôi Phúc dám trả lời.
Có thể nói mỏi mũi tên trúng hai con chim.
Nói một câu khó nghe số người mà Lâm Mỹ Anh từng gặp qua còn nhiều hơn Trần Lâm ăn cơm, vốn sống phong phú không phải thứ mà Trần Lâm có thể học được ngày một ngày hai.
Huống chi Huyết tổ đại nhân vốn dĩ sinh ra đã ở trên đầu người ta nên cũng chả cần học cái đó làm gì.
Ngay lập tức bản mặt của Lôi Phúc đỏ bừng lên vì xấu hổ xem lẫn tức giận...
Đáng tiếc trước mặt nhiều người như thế, Lôi Phúc chưa ngu đến mức làm bậy chỉ có thể xem như không nghe thấy gì gật đầu nói:
- Nếu cô nương đã nói vậy ta cũng không thể nói gì...
- Mạng là của cô, sống hay chết là chuyện của cô, sau này đừng hối hận...
Tuy nhiên dù nói như thế nhưng ý tứ nguy hiểm trong lời nói vẫn không hề nhẹ.
Hiển nhiên từ lúc sinh ra đến giờ chưa một nữ nhân nào dám từ chối Lôi Phúc, ăn một cái tác đầu đời này khá là đau Lôi Phúc lập tức động nộ lên giọng cảnh cáo.
Lần này Lâm Mỹ Anh đi vào hẻm núi kia nếu may mắn kẹt luôn trong đó thì không sao nhưng nếu thoát được kiểu gì Lôi Phúc cũng trả đũa...
Đáng tiếc được Huyết tổ đại chống lưng, Lâm Mỹ Anh làm sao sợ thẳng cu kia được.
Bị Lôi Phúc hâm dọa, Lâm Mỹ Anh cũng động nộ không chút sợ hãi trước lời hâm dọa sáo rỗng kia cười lạnh nói:
- Nói nhiều như vậy rốt cuộc cũng là không dám vào hẻm núi kia chơi...
- Lôi thiếu gia à Lôi thiếu gia, để ta dại ngài nghe một câu...
- Muốn để nữ nhân đi theo mình thì ít nhất ngài nên chứng minh mình là nam nhân mới được...
Nói xong Lâm Mỹ Anh có bảy phần giống với Trần Lâm khẽ nhếch mép cười đểu nhìn Lôi Phúc...
Ý tứ khiêu kích vô cùng rõ ràng...
Toàn trường lập tức bị những lời nói kia làm cho kinh hãi tột độ.
Có thể nói là lần đầu tiên trong đời những quân nhân này có thể thấy được một vị thiếu gia nhà họ Lôi bá chủ cái đất này lại bị tát vào mặt như thế.
Đại sự kiện hôm này đúng là khó thể nào quên...
Lão Mã Hán cũng không nhịn được liếc nhìn Lâm Mỹ Anh rồi nhìn lại Trần Lâm lắc đầu cười khổ.
Đáng lẽ ra lão Mã Hán nên sớm đoán được nữ nhân của tên nhóc kia thì làm gì có thể bình thường cho được, sự điên cuồng cao ngạo kia chẳng kém gì tên nhóc Trần Đại Kê là mấy...
Xem ra đúng là vật hợp theo loài...
Chỉ là kèo này Mã Hán phải nhờ Vương Triều ra dẹp loạn rồi.
Ngược lại Lôi Triết lại không nhịn được vô cùng phóng khoáng cười lớn không chút kiêng dè gì thằng em của mình.
Nhưng không phải chỉ vì Lâm Mỹ Anh đã không chút kiêng kỵ từ chối lời mời chào của Lôi Phúc, mà đây còn là kết quả mà đám trẻ trâu Lôi gia đáng phải nhận.
Với địa vị độc tôn trước và cả sau mạt thế, đám con cháu Lôi gia có thể dùng từ vô pháp vô thiên để hình dung, dần dần tạo thành tính khí muốn gì được đó.
Hiện tại có một người dám từ chối lời lời của Lôi Phúc còn không chút kiêng kỵ chọc tức hắn như thế tính ra lại là điều nên được phát huy.
Nếu không sau này không may chọc vào những tồn tại mà Lôi gia cũng phải kiêng kỵ lại nguy to.
Tuy nhiên người trực tiếp bị tát vào mặt Lôi Phúc lại không nghĩ nhiều như thế...
Trong lòng tràn ngập lửa giận tựa như thác nước ầm ầm đổ xuống, Lôi Phúc hoàn toàn không nghĩ nhiều nữa tức giận rống lên:
- Tiện nhân ngươi dám sỉ nhục bổn tiếp gia...!sỉ nhục Lôi gia ta...
- Đừng mong hôm này ngươi có thể sống ra khỏi đây...
Nói xong Lôi Phúc cũng không chỉ đông khẩu mà còn động thủ, rút ra một thanh kiếm bạc chém tới muốn giết chết Lâm Mỹ Anh cho hả dạ.
- Đâu có...!đâu có ta chỉ muốn hỏi ngài có dám vào không gian kia liều mạng không mà thôi...
- Là do ngài bản lĩnh không bằng người thẹn quá hóa giận mà thôi...!liên quan gì đến ta...
Thấy tên này động khẩu không lại chơi bài động thủ, Lâm Mỹ Anh khẽ bĩu môi khinh bỉ nói.
Cùng lúc đó huyết quang bùng lên mạnh mẽ cuồng cuộn quanh người Lâm Mỹ Anh, sức mạnh của nàng theo đó tăng lên đáng kể, ngân thương lập tức xuất hiện trong tay xé gió lao đến Lôi Phúc.
Keng một tiếng đinh tai nhức óc...
Ngân thương của Lâm Mỹ Anh chém vào thanh kiếm bạc phẩm chất lam của Lôi Phúc lập tức ánh lên nhưng tia lửa đỏ
Ngay