Cảm nhận được độ lạnh trong lời nói kia của Bích Ngọc, Lôi Phúc không khỏi ngạc nhiên nhướng mày nhìn nàng.
Xưa nay Bích Ngọc chưa bao giờ dùng ngữ điệu lạnh nhạt như vậy để nói chuyện với hắn.
Ánh mắt khẽ đảo một vòng…
Rất nhanh Lôi Phúc đã nghĩ ra được nguyên nhân vội vàng mở miệng giải thích:
- Bích Ngọc… chuyện… chuyện kia ta cũng là bất đắc dĩ…
- Không phải ra sợ chết...!nhưng con thây ma kia thật sự quá mạnh…
- Thân là trưởng quan dù rất lo lắng cho nàng nhưng ta không thể để sinh mạng của thuộc hạ chết oan được…
- Tất cả đều do ta vô dụng nhưng ta thật sự rất lo cho nàng xin nàng… tha thứ cho ta đi được không?
Theo suy nghĩ của Lôi Phúc việc hắn từng làm khiến Bích Ngọc giận đến vậy chỉ có một, đó không gì khác chính là lúc hắn để con huyết sắc thây ma kia bắt nàng đi.
Mặc dù có chút hối hận nhưng mọi chuyện đã rồi, Lôi Phúc chỉ có thể hảo hảo dỗ dành Bích Ngọc mong nàng sẽ tha thứ cho hắn.
Đáng tiếc Bích Ngọc đã quá hiểu Lôi Phúc là loại người gì.
Dù miệng Lôi Phúc nói thế nhưng nếu việc tương tự diễn ra hắn cũng sẽ làm y như vậy dùng Bích Ngọc nàng làm khiên thịt bảo mạng.
Kẻ mà Lôi Phúc yêu quý nhất chỉ có chính bản thân hắn, người như thế nói gì cũng không đánh tin.
Bích Ngọc càng không muốn nói nhiều với tên này nữa khẽ lắc lắc đầu không nóng không lạnh nói:
- Lôi thiếu gia quá lời rồi...!chúng ta không thân đến độ phải liều mạng vì đối thương...
- Ngài làm như vậy là rất đúng...
- Ta không có gì trách ngài...!chỉ ta mới trở về nên hơi mệt xin cáo từ trước...
Nói xong Bích Ngọc xoay người rời đi đến nhìn cũng không thèm nhìn Lôi Phúc lấy một cái.
Lâm Mỹ Anh cũng không nói gì đúng hơn là không thèm nói gì chỉ thoáng nhếch mép cười lạnh một thương đẩy lui Lôi Phúc rồi theo chân Bích Ngọc trở về phòng.
Thấy thế Lôi Phúc vô cùng kinh ngạc trợn mắt nhìn Bích Ngọc...
Trong nhận thức của Lôi Phúc, Bích Ngọc đơn thuần chỉ là một con rối của Viễn Đông hắn ta xuống nước nhỏ với nàng đã là quý hoá lắm rồi.
Bích Ngọc phải ngoan ngoãn tha thứ cho hắn còn vẫy đuôi mừng vì hắn đã yêu thương nàng mới đúng, nàng không thể nào từ chói hắn như vậy được.
Chỉ tiếc là Bích Ngọc của ngày xưa đúng là sẽ làm theo những gì Lôi Phúc nghĩ, ngoan ngoãn tha thứ cho hắn rồi xem như không có gì.
Nhưng Bích Ngọc này đã khác xưa, nàng đã tìm được một gốc đại thụ uy tín hơn để dựa vào sao có thể quan tâm đến thằng thiếu gia bất tài vô dụng này nữa, một đường đi vào phòng mặc kệ Lôi Phúc đứng đó như trời trồng.
Gầm...
Đến khi cánh cửa phòng đóng sầm lại phát ra một tiếng động lớn...
Lôi Phúc mới từ trong kinh ngạc giật mình tỉnh dậy.
Nhận thấy đại sự không ổn, Lôi Phúc mặt không còn chút máu vừa sợ vừa giận chạy nhanh đến trước cửa phòng của Bích Ngọc đập cửa hét lớn:
- Bích Ngọc là ta sai...!ta sai rồi ngươi mau ra đây gặp ta đi...
- Chúng ta...!chúng ta từ từ nói chuyện...!ngươi chắc chắn có hiểu lầm gì rồi...
Tuy nhiên đáp lại Lôi Phúc chỉ có một sự yên lặng đến đáng sợ...
Thấy thế Lôi Phúc gấp đến phát khóc có xúc động muốn phá cửa xông vào trong.
Bích Ngọc đúng là con rối của Viễn Đông nhưng lại là một con rối rất đặc biệt.
Dù không có thực quyền lẫn thực lực gì nhưng bằng năng lực hỗ trợ bá đạo của mình Bích Ngọc vẫn giữ một vai trò rất lớn trong Viễn Đông, Lôi Minh mặc kệ luật bất thành văn gì đó để Lâm Mỹ Anh ở lại chỉ vì bảo hộ Bích Ngọc cũng đủ thấy được giá trị to lớn của nàng.
Không chỉ thế Lôi Minh không có con chỉ có một thằng con nuôi là Lôi Triết, nhưng không có điện trong người thì họ Lôi cũng vô dụng, người thừa kế Viễn Đông khi lão Lôi Minh nằm xuống trở thành một ẩn số không lời giải.
Đáng chết hơn là hệ thống hàng lâm đem đến khả năng cường hoá thể chất nhưng có cường hoá tuổi thọ hay không thì không ai biết.
Thế nên tuy chưa đến mức đánh nhau giành tài sản và lão Lôi Minh còn chưa đến mức giật sắp chết, nhưng rất nhiều tộc hệ Lôi gia bắt đầu rục rịch thâu tóm những phần của riêng mình và Bích Ngọc cũng là một trong số đó.
Rất nhiều thanh niên Lôi gia đều ra sức đi bài muốn lôi kéo Bích Ngọc về phe cánh của mình và tình hình trước mắt Bích Ngọc đang nghiên về phe Lôi Phúc.
Nhưng giờ đã hết...!hết thật rồi...
Mất đi sự ủng hộ của Bích Ngọc thậm chí là chuyển thành chán ghét khả năng cao sẽ theo một phe cánh đối địch nào đó, mọi thứ với Lôi Phúc từ đây đã hết...
Hung quang trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm, Lôi Phúc bí quá hoá liều gầm lên một tiếng:
- Bích Ngọc mau ra đây gặp ta...!ta là thiếu gia Lôi gia ngươi không có quyền từ chói mệnh lệnh của ta...
- Ra đây...!ra đây cho ta...
Nói xong Lôi Phúc vô cùng tức giận không ngừng đập vào cánh của gỗ phát ra nhưng tiếng Đùng...!Đùng...
Không chỉ thế, tuy hơi phế nhưng Lôi Phúc vẫn mang họ Lôi và mang trong mình sức mạnh của lôi điện.
Qua mỗi tiếng gầm như thú rống, lôi quang quanh người Lôi Phúc theo đó điên cuồng tỏa ra rồi ngưng tụ nơi cánh tay hắn, một quyền mạnh mẽ tràn ngập hơi thở hủy diệt của lôi điện đánh xuống trực tiếp phá tan cánh cửa gỗ xấu số...
Đùng...!một tiếng...
Cánh cửa gỗ không làm gì cũng bị tổng thương bị đánh nát bay ra tứ phía rồi bén lửa bốc cháy trước sức mạnh của lôi điện...
Lôi Phúc cũng thoáng giật mình trước một quyền bộc phát kia ngơ nhác nhìn vào cánh tay của mình, hắn tuyệt đối không cố ý phá cửa càng không có ý định đường đột xông vào trong.
Tuy nhiên người bên trong lại không nghĩ như thế...
Một mũi ngân thương sắc bén lập tức xe gió lao ra nhắm vào đầu Lôi Phúc đâm tới.
Rất may trong lúc nguy cấm Lôi Phúc vẫn phát huy giá trị của một người chơi cao cấp dù có hơi fake và được người khác gánh nhưng vẫn kịp lộn một vòng tránh thoáng một thương hung hiểm kia.
Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh chủ nhân của ngọn thương kia lại không muốn tha cho Lôi Phúc lập tức xoay người quét thương đánh với quyết tâm xỏ xâu tên dám phá cửa phòng của mình.
- Cmn...!ngươi đâu mau cứu ta...!nữ...!nữ nhân điên này muốn tạo phản rồi...
- Cứu ta...
Ngược lại lăng vòng dưới mặt đất như một con chó, Lôi Phúc lòng vô cùng hoảng sợ khàn giọng gào lên.
Chưa bao giờ Lôi Phúc có thể nghĩ ra được bản thân lại suýt tí nữa đã bỏ mạng ở trong chính tổng bộ của Viễn Đông...
Cú sống đầu đời này thật sự quá lớn với vị thiếu gia Lôi gia này.
Tuy nhiên mặc kệ Lôi Phúc gào khóc thế nào...
Lâm Mỹ Anh vẫn không chút khoan nhượng vung thương đánh tới, ngân thương lạnh lẽo ánh lên những tia hàn quang bức người như vu long xuất hải nhắm ngay lồng ngực Lôi Phúc lao đến.
Cảm nhận được sát ý khủng bố ập đến và nhất là nhận ra nữ nhân khuôn mặt bình thương nhưng lại có thân hình ma mị quyến rũ kia sẽ không vì cái họ Lôi mà tha cho mình...
Lôi Phúc mặt không còn chút máu cắn răng rút ra một thanh kiếm phẩm chất lâm quý giá vội vàng đưa lên đón đỡ.
Nói gì thì nói Lôi Phúc vẫn là một người chơi cấp cao, thậm chí cấp độ còn cao hơn cả Lâm Mỹ Anh một chút.
Kéo này trong mắt Trần Lâm tính ra khá là ngon tốt cho việc luyện lính, nhưng lính ở đây không phải Lâm Mỹ Anh mà là những thành viên mới gia nhập.
Cũng như hai thằng em họ Lôi Bảo và Lôi Vệ của mình cấp độ kia của Lôi Phúc là do người khác “hỗ trợ” mà có, tính thực chiến của Lôi Phúc sao có thể bằng Lâm Mỹ Anh kẻ bị Huyết tổ đại nhân hành cho lên bờ xuống ruộng được.
Keng...
Một tiếng kim loại cạ vào như nghe đinh tai nhức óc vang lên...
Trước một thương của Lâm Mỹ Anh, Lôi Phúc lập tức thể hiện sự chênh lệch giữa gà nuôi công nghiệp và gà đá là thế nào, bị Lâm Mỹ Anh đánh lui trượt dài trên mặt đất, hai cánh tay do chịu áp lực lớn mà rung lên nhè nhẹ.
Rất may Lôi Phúc vẫn mang họ Lôi một dùng họ đem đến một năng lực cực kỳ khốn nạn cho địch thủ.
Ngược lại dù thành công nhất kích đánh lui Lôi Phúc khiến tên này chật vật vô cùng, nhưng Lâm Mỹ Anh lại không cảm thấy vui vẻ gì chỉ