Ngược lại với không khí khá là căng thẳng bên trong tổng bộ Viễn Đông...
Bên ngoài, lão Mã Hán lại đang rất là vui vẻ xách cổ Trần Lâm rời khỏi cái chốn không mấy hay ho này.
- Nhóc con chết tiệt lần này xem như ngươi may mắn...
- Giải quyết mấy con thây ma lạc đàn mà thôi...!tính ra không là gì với ngươi...
Kéo Trần Lâm ra khỏi cổng chính tổng bộ Viễn Đông, Mã Hán mới thở ra một hơi lắc đầu cười nói.
Lần này thật sự phải nói là may mắn...
Mặc dù lão Mã Hán có lòng tin có thể giúp được Trần Lâm lần này và Viễn Đông cũng không có khả năng vì một đám xã hội đen mà trị tội nhân tài được nhân dân yêu quý như Trần Lâm.
Song vẫn không ai có thể chắc chắn lão Lôi Minh sẽ quyết định thế nào, huống chi tình hình lúc đó thật sự đúng là hơi bị căng.
Rất may sự việc tày trời của Trần Lâm lại có thể kết thúc trong êm được như thế.
Tuy nhiên, Trần Lâm lại không cho là vậy bĩu môi nói:
- Là do ta chưa đụng đến lợi ích của Lôi gia.
- Huống chi Lôi Minh cũng không việc gì phải ra tay...
- Dù chưa thấy xuất hiện nhưng Lãnh Phong chắc chưa chết đâu đúng không?
- Phải hắn chưa chết chỉ ra ngoài Viễn Đông làm nhiệm vụ mà thôi...
- Bản thân ta cũng đang lo lắng về chuyện này...
Nghe Trần Lâm nói thế, nụ cười trên môi Mã Hán thoáng cứng lại lắc đầu cười khổ nói.
Chuyện của Trần Lâm với Viễn Đông xem như đã xong, Lôi Minh có thể xem như đã tha tội cho Trần Lâm.
Nhưng chuyện của Trần Lâm và Hắc Phong bang không vì thế mà kết thúc.
Lãnh Phong bang chủ Hắc Phong bang sớm muộn gì cũng sẽ trở về, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ tìm Trần Lâm tính sổ.
Lãnh Phong dù sao cũng là một người chơi có tiếng ở Viễn Đông thực lực không thể xem thường, trận chiến của hai tên này chết ai sống còn chưa xác định được.
Mã Hán có chút lo lắng cho cái tương lai u ám kia, đáng tiếc lại chưa tìm được đối sách thích hợp.
Thật ra ngoài lợi ích ra thì đó cũng là nguyên nhân khiến Lôi Minh dễ dàng tha cho Trần Lâm đến vậy.
Tại sao phải trừng trị Trần Lâm dẫn đến sự mất lòng tin của nhân dân trong khi sẽ có một kẻ làm việc ác đó thay thế mình.
Đến lúc đó nếu có nhã hứng Viễn Đông cũng có thể lượm luôn cả Lãnh Phong triệt để giải quyết Hắc Phong bang với một cái danh nghĩa hết sức mỹ miều, trả thù cho anh hùng đầu trọc Saitama.
Quả là hảo thủ đoạn...
Chỉ là khác với sự lo lắng đến thúi ruột thúi gan của Mã Hán, đương sự Trần Lâm lại chả mấy quan tâm.
Lãnh Phong mà đến tìm, Huyết tổ đại nhân chỉ việc thả chó ra cắn hắn thôi, dạo này Huyết tổ đại nhân nuôi được khá nhiều chó nên không sợ bố con thằng nào nữa, huống chi Trần Lâm cũng đâu có ý định ở lại đây lâu.
Trần Lâm chỉ muốn chơi vài hôm chờ đợi hai người Bích Ngọc và Lâm Mỹ Anh loot đồ xong sẽ lập tức đi ngay, đến lúc đó Lãnh Phong có trở về hay chưa cũng không ai biết.
Đùng...
Bất chợt từ bên trong tổng bộ Viễn Đông ngay sau lưng...
Một tiếng nổ be bé dường như có đồ vật gì bị phát hủy đột nhiên vang lên.
Dù âm thanh kia khá nhỏ nhưng Trần Lâm vẫn có thể nghe thấy được khẽ nhướng mày nhìn lại tòa nhà to lớn thuần một màu trắng xám vô cùng tráng lệ kia, trong lòng thầm nghĩ xem tên nào chán sống dám đánh nhau bên trong đầu não Viễn Đông thế này.
Không nhịn được tò mò, Trần Lâm lặng lẽ phát động quỷ nhãn soi vào bên trong để xem chuyện vui gì đang diễn ra.
Chỉ là không thấy thì thôi thấy rồi lại khiến người ta chết lặng, bá đạo như Trần Lâm cũng chỉ biết lắc đầu thầm than.
- Haizzz...!tội nghiệp thằng bé...!bị hai ác nữ kia gài...
- Phận làm trai mười hai bến nước nó thật là khổ...
Hiển nhiên dưới góc nhìn của ma quỷ, Trần Lâm có thể thấy được những gì đang diễn ra bên trong, không chỉ thế còn thấy được những thứ người khác không thể thấy được.
Trong đó có cả nổi hàm oan của Lôi Phúc đáng thương và hai cái đuôi ác quỷ của hai ma nữ đang phe phẩy cười đắc ý.
Có thể nói là dù không biết là giống ai, nhưng các thành viên Huyết tộc đều thích chọc chó theo một cách nào đó, có tinh vi và cũng có thô thiển.
Đi ngay bên cạnh, pháp sư Mã Hán không được “thính” như Trần Lâm nên hồn nhiên không biết những việc đang diễn ra bên trong tổng bộ Viễn Đông, vẫn rất là vui vẻ dẫn theo Trần Lâm một đường đi tới rời khỏi khu bắc thành.
Về phần Trần Lâm thấy mọi chuyện chả có gì hot nên cũng để hai yêu nữ kia tự giải quyết ngoan ngoãn theo sau Mã Hán.
Rất nhanh hai người một già một trẻ, một trước một sau đã rời khỏi phạm vị bắc thành nơi ở của những con tiểu boss.
Thấy thời cơ thích hợp Trần Lâm thoáng cười cười tiến lên cạnh Mã Hán nhỏ giọng nói:
- Mã đại nhân ta còn có việc xin đi trước nhé...
Nói xong Trần Lâm lập tức đánh bài chuồn xoay người định rời đi, nhiệm vụ giải giáp thây ma lang thang gì đó của lão Lôi Minh ban xuống Trần Lâm hoàn toàn không mấy để ý đến.
Huyết tổ đại nhân là cánh chim của sự tự do làm sao có chuyện nghe theo người khác.
Đáng tiếc trước khi cách chim của sự tự do kịp bay đi...
Mã Hán đã nhanh tay nắm lấy cổ áo Trần Lâm kéo lại không cho tên này bỏ chạy rồi nghiệm giọng nói:
- Tiểu tử đừng giở trò, đây là nhiệm vụ mà Lôi đại nhân ban xuống tuyệt đối không phải trò chơi...
- Ngươi không làm thì đừng có mà về Viễn Đông này nữa.
“Không về thì không về sợ cc gì...”
Nghe Mã Hán nói thế Trần Lâm khẽ bĩu môi hung ác thầm nghĩa.
Tuy nhiên mặt ngoài Trần Lâm lại chỉ cười hì hì lắc đầu nói:
- Ai nói là ta không làm...!ta chỉ muốn chơi một vài hôm rồi mới đi thôi...
- Mã đại nhân ngài có đui thì cũng phải thấy mờ mờ chứ...!ta chỉ mới về Viễn Đông chưa nóng đít đã bắt đi lao động khổ sai...
- Moá...!bóc lột thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ...
- Chuyện này...!cũng đúng...
- Nhưng mà nhiệm vụ của Lôi đại nhân cũng không đùa được...
Nghe Trần Lâm nói thế, lão Mà Hán cũng cảm thấy có lý gật đầu thì thầm.
Đúng là có chút bóc lột tên trọc này thật...
Tính ra Trần Lâm cũng chỉ mới từ bên ngoài trở về Viễn Đông, thời gian còn chưa đến một ngày đã phải ra người giải giáp thây ma, tuy không nguy hiểm gì với hắn nhưng áp lực công việc thật sự quá lớn, quân đội chính quy cũng chưa “chạy sô” được như thế...
Chỉ là nhiệm vụ của Lôi Minh cũng không thể bỏ ngỏ, đúng là khó xử.
Ngược lại thấy lão Mã Hán đã có chút xiêu lòng...
Trần Lâm thoáng cười cười tiến lên vỗ vai lão một cái cười nói:
- Nào ai dám