Nhìn vào khuôn mặt vui cười đầy tính b3nh hoạn của Ngưu Tam Nương, Trần Lâm có sức động muốn quay đầu bỏ chạy.
Vị nữ tráng sĩ này không chỉ cao to đen hôi mà đầu óc dường như cũng có chút...!ngây thơ thấy mà sợ.
- Tiểu tổ tông...!ngài làm chúng ta sợ muốn chết...
Bất chợt trước khi Trần Lâm sắp quay đầu bỏ chạy, một giọng nói thanh thúy có phần trách cứ vang lên.
Từ xa xa Chu Lệ Đình vô cùng khổ sở kéo tay ba nha đầu Đào Nhi nhanh chân chạy đến chỗ Trần Lâm, bộ dáng không khác gì bà mẹ khốn khổ và đàn con thơ đi tìm ông chồng bội bạc.
Mà tính ra thì Trần Lâm đúng là bội bạc thật...
Ngay khi vừa phát hiện ra hai người Lão Chủ Quán và Vương Tam Thông bị đám người Dã Lang bang bao vây, Trần Lâm gần như đã bỏ mặc bốn người Chu Lệ Đình chỉ sắp xếp cho họ trốn một bên rồi phi thân chạy đi mất.
Cảm thấy mình dừng như đã theo lầm chủ, Chu Lệ Đình lệ nóng chảy đây mặt chỉ có thể âm thầm bám theo Trần Lâm từ xa.
Chỉ là không theo thì thôi theo rồi mới thấy được phong thái bố đời chấp mọi địch thủ của vị trọc nhân này càng khiến Chu Lệ Đình thêm phần tuyệt vong.
May thay mọi chuyện không đi quá xa, Trần Lâm lại quen với Mã Hán nên mọi chuyện được sắp xếp êm đẹp.
Chu Lệ Đình cũng nhờ thế mới dám dẫn theo ba nha đầu Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi lộ mặt.
Ngược lại Trần Lâm hiển nhiên là không ít thức được việc làm mất nhân tính của mình.
Trông thấy Chu Lệ Đình dẫn theo ba tiểu nha đầu như ba cục nợ đời chạy đến, Trần Lâm thoáng mỉm cười vui vẻ an ủi nói:
- Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi...
- Gì chứ đi theo ta những chuyện đánh nhau thế này nó là cơm bữa.
- Chu lão bản không việc gì mà phải lo cả...!ha...!ha...
Nói xong Trần Lâm còn vô cùng tự hào cười lớn.
Chỉ là không biết vô tình hay cố ý, những lời an ủi kia lại càng khiến Chu Lệ Đình tuyệt vọng gấp n lần.
Bước chân trở nên nặng trĩu sau những lời nói kia, Chu Lệ Đình không nhịn được dừng lại rồi đưa ánh mắt kinh nghị nhìn Trần Lâm thầm nghĩ.
“Chuyện đánh nhau với cả một bang hội cả nghìn người trong mắt tên này chỉ là chuyện bình thương như cơm bữa thôi sao”
“Moá nó...!chiến thế kia thảo nào tóc mộc không nổi”
Đứng một bên Ngưu Tam Nương cũng nghe được những lời nói sặc mùi thuốc nổ của Trần Lâm.
Chỉ là Ngưu Tam Nương hoàn toàn không tin những lời nói kia, đánh nhau ầm ầm với cả một bang hội không kém gì Kim Ngưu bang của nàng lại chỉ là chuyện bình thường như cân đường kẹo mức, không nổ chứ là gì.
Tuy nhiên Ngưu Tam Nương đang muốn lôi kéo thanh niên đầu trọc này nên không nói gì chỉ đứng một bên cười trừ xem không chó sủa bậy.
Ngược lại sự xuất hiện của Chu Lệ Định còn dẫn theo ba cô nhóc lại khiến Ngưu Tam Nương kinh ngạc.
Với thân phận lão bản nương của quán trọ Bò Sữa khá là nổi tiếng tại Viễn Đông.
Thế nên dù không uống sữa nhưng Ngưu Tam Nương vẫn nhận thức được con bò sữa nặng ký này, chỉ là tại sao Chu Lệ Đình lại chạy đến đây còn dẫn theo không ít “con nhỏ” thì nàng lại không biết.
Không nhịn được tò mò Ngưu Tam Nương liếc nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh của Chu Lệ Đình cười hỏi:
- Chu lão bản đã lâu không gặp, sao người lại rảnh rỗi chạy đến đây vậy?
- Còn dẫn theo cả con thế này...!he...!he...!không lẽ tìm được anh tên phi công trẻ nào bầu bạn rồi sao?
Nói xong Ngưu Tam Nương vô cùng là nham hiểm liếc nhìn Trần Lâm mỉm cười một cách bí hiểm.
Nhận ra vị phó hội trưởng của Kim Ngưu bang kia cũng như có đôi chút nhận thức về tính khí của nàng ta...
Chu Lệ Đình không mấy để bụng còn vô cùng chuyên nghiệp không hề mất đi phong thái của một đại lão bản mỉm cười lắc đầu đáp:
- Tam Nương phó hội trưởng thật là thích đùa...
- Chỉ là ta không còn là lão bản nương của quán trọ kia nữa.
- Hiện tại ta cũng chỉ là một tiểu nữ nhân phải ôm bắp đùi tên kia cầu sinh sống qua ngày mà thôi.
- Uk...!cái gì???
- Chu lão bản ngươi bị Viễn Đông đuổi...!điều...!điều này sao có thể...
- Moá...mấy tên kia điên mẹ hết rồi sao?
Nghe Chu Lệ Đình nói như thế, Ngưu Tam Nương không nhịn được kinh nghị kêu lên.
Chu Lệ Đình bị đuổi khỏi quán trọ Bò Sữa, chuyện này trong mắt Ngưu Tam Nương còn kinh dị hơn cả việc ca ca của nàng đột nhiên nổi hứng từ chức.
Đứng ngay bên cạnh, Trần Lâm cũng bị hành động có phần quá khích của Ngưu Tam Nương làm cho kinh ngạc không thôi.
Dù sao Chu Lệ Đình cũng chỉ là nhân viên của Viễn Đông, dù thuộc mãn vui chơi ăn uống nhưng mà đuổi thì đuổi thôi có gì đâu.
Tuy nhiên có một sự thật là Trần Lâm không biết là quán trọ Bò Sữa kia không phải tự dưng mà có và Chu Lệ Đình cũng không tự dưng làm lão bản nương.
Tất cả là do Chu Lệ Đình chính là người đã một tay dựng nên quán trọ có một không hai kia.
Mặc dù đất là của Viễn Đông độc quyền, nhưng công sức và nhất là hình thức kinh doanh độc lạ kia là do Chu Lệ Đình nghĩ ra.
Giờ Viễn Đông đuổi Chu Lệ Đình đi không khác gì qua cầu rút ván quá đáng vô cùng, nữ hán tử như Ngưu Tam Nương không khỏi cảm thấy bất bình.
Chỉ là trước sự bất bình của Ngưu Tam Nương, Chu Lệ Đình chỉ lắc đầu không vui không buồn nở nụ cười tự giễu nói:
- Không, là do ta sai...!ngay từ đầu ta đã sai...
- Thời đại này đã khác trước kia, giá trị cốt lõi không còn là tiền hay quyền nữa mà là sức mạnh...
- Ta không có sức mạnh thì chỉ là con tốt thí bị người ta bán là điều tất yếu.
Nói đến đây Chu Lệ Đình vô thức liếc nhìn Trần Lâm, nàng cũng không biết được tên trọc này sẽ bán nàng đi lúc nào.
Tạm thời chắc là chưa...
Bắt gặp được ánh mắt không mấy thiện chí của Chu Lệ Đình, Trần Lâm hai mắt trắng dã hậm hực nói:
- Nhìn ta làm gì?
- Đm...!đừng có đánh đồng ta với người khác...!ca là một con người rất đặc biệt đó...
- Chu lão bản nàng chỉ cần biết rằng...!nàng ta của ta, ta tuyệt không bán cho ai khác...
- Tuy nhiên nếu Chu lão bản muốn có sức mạnh thì...!he...!he...!he...!ta có thể giúp một tay...
- Gì chứ giúp người cày cấp, huấn luyện tân binh là niềm vui thầm kín của ta...!ha...!ha...
- Ngài nói thật???
Nghe thấy tên này không chỉ bảo hộ mình còn sẵn lòng giúp mình luyện cấp, Chu Lệ Đình không khỏi kinh ngạc nói.
Dù chưa cày cấp bao giờ, nhưng Chu Lệ Đình ít nhiều cũng hiểu đó là một quá trình cần sự quyết tâm của không chỉ người cày cấp mà còn là của những người huấn luyện.
Chí ít để biến một con gà hóa thành đại bàng ngoài quyết tâm của con gà đó thì cũng cần tốn thời gian và công sức nhất định, mà hai thứ kia lại rất quý giá ở cái thời đại này.
Thế nên nếu không thân không thích hay không đủ tiền, không một ai rảnh rỗi giúp gà luyện cấp cả.
Mặc dù không biết bản thân có dám ra ngoài kia chém giết thây ma hay không những lời nói có phần bá đạo kia của Trần Lâm vẫn khiến Chu Lệ Đình cảm động.
- Tối nay phải hảo hảo chăm sóc hắn mới được...
Không còn lại gì ngoài cái â