Sáng sớm, thiên không rộng lớn vô tận không một áng mây tỏa ra những tia dương quang chói lọi sôi sáng đêm đen...
Đứng từ bên ngoài nhìn về tòa pháo đài nguy nga hùng vĩ tựa như một chiếc khiên lớn đứng chắn một khung trời sau lưng, Trần Lâm đột nhiên nhếch mép mỉm cười thần bí.
Thấy thế Vương Tam Thông vừa mới thoát khỏi kiếp tù tội lại phải lên đường chịu án lưu đày khổ như một con chó không khỏi cảm thấy khó hiểu nhỏ giọng hỏi:
- Nè lão Trần...!cái chuyện quái gì lại làm cho ngươi vui vậy...
- Moá nó...!chúng là sắp phải đi chết rồi đó mà ngươi còn ở đó cười cười...
...
.
Tính ra đúng như Vương Tam Thông nói tình hình của tổ đội tìm diệt thây ma này chả khác mẹ gì bản án đi đày ải thời cổ đại.
Trừ Ngưu Tam Nương và một số thành viên Kim Ngưu bang được lão Mã Hán nhờ vả ra còn lại trên cơ bản đều là bị ép, đen nhất chính là nhóm người Vương Tài chỉ vì từng tham gia nhiệm vụ bảo vệ ba chú gà con Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh cùng Trần Lâm mà bị Mã Hán đại nhân ép phải tham gia cái nhiệm vụ khốn khổ khốn nạn này.
Hai người Vương Tam Thông và Lão Chủ Quán cũng không khá hơn là bao, thân mang trọng tội nên gần như không có quyền lựa chọn cũng chả kịp ú ớ gì đã bị áp giải đến cổng thành rồi kéo đi lên đường, số phận đúng là chó má.
Thể nên ai mà vui vẻ cho được trong cái chuyến hành trình không biết khi nào mới xong cũng chả biết khi nào mới về được Viễn Đông này.
Giờ lại thấy Trần Lâm đứng đó cười đểu Vương Tam Thông rất chi là gai con mắt.
...
Ngược lại chứng kiến sự bi quan đến cùng cực, sầu não đến tận cùng của Vương Tam Thông, Trần Lâm không nhịn được bật cười khoái trá nói:
- Không có gì...!chỉ là ta thấy Viễn Đông sắp có chuyện vui lớn nên mỉm cười chúc mừng mà thôi...
- Ha...!ha...
...
.
Nói xong Trần Lâm cũng rất chi là khoái trá không chút nể mặt lão Vương mà cưới lớn như cười vào mặt hắn.
Đánh tiếc Vương Tam Thông lúc này đã buồn thúi ruột chả thấy vui vẻ gì tức giận nói:
- Họ có chuyện vui thì liên quan gì đến chúng ta...
- Ta chỉ biết chúng ta sắp ăn shit đến nơi rồi đây này...
...
.
- Nhìn mặt ngươi là biết lớn lên nhờ ăn shit rồi...
- Không cần phải nói lớn như vậy cho ngươi ta nghe đâu...!he...!he...
Bất chợt một tiếng cười đểu vang lên nhắm vào Vương Tam Thông.
Cách đó không xa khác hẳn với vẻ mặt như sắp chết đến nơi của Vương Tâm Thông, Lão Chủ Quán lại vô cùng nhàn nhã như một nàng tiên cá mập nằm phơi nắng trên mui xe còn nhếch mép mỉm cười trên chọc lão Vương.
Hiển nhiên với độ bá đạo chảy trong máu của mình, Lão Chủ Quán xưa nay luôn bố đời này không hề có khái niệm phải ngáng bố con thằng nào, chỉ đáng tiếc cái y bát này lại không được truyền thu được khiến tên nhát gan sợ chết Vương Tam Thông chả thể nào khá lên được.
.
Liếc nhìn Lão Chủ Quán bộ dáng thảnh thơi không màng sự đời rồi lại nhìn qua tên khốn Trần Lâm cũng mỉm cười đểu cáng không kém gì ai.
Vương Tâm Thông đáng thương tức đến sùi bọt mép không hiểu bọn này lấy cái tự tin kia từ đâu mà ra hừ lạnh nói:
- Hừ...!các ngươi có bị ngu hay không vậy???
- Chúng ta sắp đi đánh thây ma...!là thây ma đó...!mà còn không phải một hai con mà là cả đàn...
- Sương sương không cả nghìn thì cũng mấy trăm con...
- Moá nó...!ngươi có “gấu” rồi nên chết sống sao cũng được...!nhưng ta thì chưa...!ta chưa muốn chết đâu...
...
.
Nói xong Vương Tam Thông vô cùng uất hận xen lẫn ganh ghét đến đỏ cả mắt nhìn qua Chu Lệ Đình nữ nhân cái gì cũng lớn đang đứng cạnh ba cô bé Đào Nhi tựa như người mẹ trẻ và đàn con thơ, hai hàng lệ nóng không nhịn được chảy dài thầm nghĩ:
“Moá nó...!sao thằng mặt L này lại có gấu ngon đến vậy...!mình có nên cạo đầu đổi phong thủy giống hắn không nhỉ???”
.
Ngược lại thấy được ánh mắt uất hận ngàn thu của lão Vương, Trần Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.
Quanh đi quần lại Vương Tam Thông đơn giản vẫn là sợ chết và nhất là phải chết trong cái hoàn cảnh mùi đời chắc là nếm rồi nhưng tay gấu thì vẫn chưa sờ qua được thế này.
Tính ra thanh niên này đúng là gà mạt thế rồi mà không kiếp được nổi một con gấu giúp mình sưởi ấm trong đêm đen lạnh giá.
Thế nên trước cái nhiệm vụ phải giải giáp cả đàn thây ma chắc chắn là rất nguy hiểm này, thanh niên đã nhát gan còn số nhọ Vương Tam Thông không thể nào mà an tâm cho được, từng giây từng phút trôi qua đều sống trong sợ hãi cùng cực.
.
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, Trần Lâm chỉ thoáng mỉm cười trấn an tên gan bé như chuột này:
- An tâm đi có ta ở đây ngươi không chết được đâu, đừng quen bổn đại gia từng đánh một trận với tên chó Triệu Lang ngày trước...
- Thực lực của đại gia vẫn chơi được, huống chi còn có Ngưu đại tỷ kia theo cùng, có hai chúng ta tọa trấn ngươi còn sợ gì nữa...
...
.
Nói đến đây Trần Lâm thoáng cười cười chỉ vào Ngưu Tam Nương cùng hơn mười thành viêm Kim Ngưu bang cơ bắp cuồng cuộn đang chuẩn bị trang thiết bị cho công tác cày quái đánh ải phía xa.
Thật sự là cái team này có thể được lập nên mà không tan rã trong một nốt nhạc không phải vì hung danh của anh trọc Trần Đại Kê mà hoàn toàn là nhờ uy danh của vị Ngưu nữ hiệp này chèo chống.
Mã Hán đại nhân cất công mời Ngưu Tam Nương đại tỷ của Kim Ngưu bang theo cùng hiển nhiên là không phải để đi chơi, thậm chí người lãnh đạo cái team này chỉ sợ cũng là vị nữ tráng sĩ này chứ không phải tên cao tăng đắc đạo chỉ biết đi theo chơi bời nào đó.
.
Tuy nhiên mặc kệ ai mới là lãnh đạo quan trọng là dưới sự trấn an của Trần Lâm và nhất là nhận thấy uy tín cực mạnh của Ngưu Tam Nương, tên nhát gan Vương Tam Thông cũng an lòng hơn phần nào, chí ít tỉ lệ bị chết chắc là cũng không cao như hắn nghĩ.
Đáng thương cho Vương Tâm Thông không hề biết rằng khi rời xa Viễn Đông mối nguy hiểm từ bên ngoài với cái tổ đội bất hảo này không chỉ có thây ma mà còn có cả con người.
Không chỉ thế lần xuất hành này hắn cũng không thể về Viễn Đông được nữa...
...
Dĩ nhiên Vương Tam Thông không biết không có nghĩ là sẽ không có người khác biết.
Thấy Vương Tam Thông tên chết nhát rốt cuộc cũng an lòng, Lão Chủ Quán lại không vui ý vị thâm trường liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi nhếch mép mỉm cười tiếp trục trêu chọc Vương Tam Thông nói:
- Đừng có vội mừng...
- Nói cho tên nhát gan ngươi biết trước khôn hồn chuẩn bị quan tài, Viễn Đông và tên hòa thượng này có thù rất sâu, phen này ngươi đi theo hắn xem như tới số rồi con trai....
- He...!he...
.
Nói xong Lão Chủ Quán vô cùng khoái trá cười lớn không quên liếc mắt bí hiểm nhìn Trần Lâm.
Nhận ra được ánh mắt cười như không cười kia đồng tử Trần Lâm không khỏi run lên, xem ra lão chủ quán mập mạp này dường như biết gì đó.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó Trần Lâm đã hiểu được vấn đề không khỏi mỉm cười có phần cảm kích nhìn lão già mập mạp vô sỉ này.
Mặc dù xưng huynh gọi đệ nhưng tuổi của Lão Chủ Quán không nhỏ tính ra cũng thuộc thế hệ của phụ mẫu Trần Lâm, thế nên lão mập này rất có khả năng đã cũng biết được ân oán giữa phụ thân Trần Thiên và lão Lôi Minh.
Người xưa có câu thù cha con trả, tuy lão cha Trần Thiên đã tạ thế nhưng ân oán giữ Trần Lâm và Lôi Minh có vì thế mà kết thúc hay không cũng là một ẩn số và nếu là một nhân loại Trần Lâm để Lôi Minh biết được thằng khứa con của kẻ thù cướp “gấu” này đang sống trong địa bạn của mình thì cũng chả ai biết được điều gì sẽ đến với Trần Lâm.
.
Đó cũng là nguyên nhân giải thích tại sao đã bắt giam Lão Chủ Quán và lão Vương nhưng thông tin thật sự về Trần Lâm không bị lộ đến tai Viễn Đông, chắc chắn Lão Chủ Quán sợ Lôi Minh sẽ trả thù nên đã cố tình giấu đi thân phận thật của Trần Lâm.
Về phần những thứ xa hơn như việc Lão Chủ Quán biết được Trần Lâm không chỉ là một nhân loại quèn mà còn là Huyết tổ của Huyết tộc thì Trần Lâm không hề nghĩ đến.
Dù chuyện Trần Lâm con trai của Trần Thiên không biết đạp phải vận