Ngược lại ở một diễn biến khác...
Trái ngược hoàn toàn với trận chiến máu lửa tại Viễn Đông, Trần Lâm lại vô cùng là nhàn nhã sướng khoái chống cằm nhìn mọi người đánh thây ma, bộ dáng muốn bao nhiều lười biếng thì có bấy miêu khiến con người ta cảm thấy gai mắt vô cùng, nhân thần căm phẫn.
Đáng tiếc trước dâm uy của tên trọc này không một ai kể cả nữ hán tử Ngưu Tam Nương dám có ý kiến gì đành mặc kệ hắn xem như cục shit bên đường.
.
Dĩ nhiên không phải Trần Lâm lười biếng hoặc ít nhất là do tên trọc này nghĩ thế...
Trần Lâm không tham chiến là do hắn đã full cấp 29 có giết bao nhiêu quái cũng vô ích nên quyết định nhường lại cho mọi người, thật là một con người có tấm lòng nhân hậu.
Chỉ là không ai hiểu được cái nổi khổ tâm của con người có tấm lòng nhân hậu kia, lúc một cũng dè bỉu khinh khi hắn.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Trần Lâm thật ra cũng có thể chọn cách tham gia nhiệm vụ tiến cấp của hệ thống tranh thủ sớm ngày lên cấp 30 thay vì nằm một bên lười biếng.
Hiện tại đã rời khỏi Viễn Đông trên cơ bản Trần Lâm đã không còn gì vướng bận gì nữa, là thời cơ vô cùng thích hợp để làm nhiệm vụ.
Đáng tiếc Viễn Đông không vướng thì hệ thống lại vướng, hôm sau chính là ngày mở sợ kiện Đấu Giá Hội của hệ thống đã nói qua trước, với cái tính ham vui Trần Lâm sao có thể bỏ qua chuyện vui vẻ này đành tạm gác lại chuyện tiến cấp, đến khi chơi đấu giá xong rồi hả tiến cũng không muộn dù sao nhiệm vụ ở đó không chạy đi đâu được.
Huống chi lần xuất hành này Trần Lâm cũng có không ít khách phải hảo hảo mà chào hỏi...
.
Cách đó không xa...
Một đao vung lên chém chết một con thây ma rồi nhìn lại Trần Lâm đang nằm dài trên mui xe phơi nắng như con cá khô, đến cả Ngưu Tam Nương cũng không nhịn được liếm liếm môi trong lòng cảm thấy rất chi là khó chịu...
Tình hình bên ngoài pháo đài Viễn Đông đúng là loạn chả kém gì bên trong pháo đài lúc này, đoàn xe của Ngưu Tam Nương chỉ xuất phát được một đoạn đã đụng phải một nhóm thây ma nhỏ quân số chỉ khoảng một trăm cá thể đang đứng đó phơi nắng.
Mang trong mình trách nhiệm tìm diệt và nhận ra đàn thây ma này cũng khá là ngon ăn, thế nên Ngưu Tam Nương đã quyết định dừng xe giải quyết nhóm thây ma bé này rồi mới tiếp tục lên đường hành quân.
Dù thây ma không ngon bằng hung thú khi đánh giết bọn chúng ngoài điểm kinh nghiệm và số ít thần tệ ra thì không thụ được gì, đến một cân thịt cũng không có còn phải tốn công tốn sức thiêu hủy xác của chúng, nhưng trước cơ hội cày cấp khá là ngon lại được Viễn Đông bao ăn ở nên không ai có dị nghị gì nhanh chân xuống xe rồi phát động tổng tấn công với nhóm thây ma lạc đàn này.
.
Hơn mười thành viên của Kim Ngưu bang lực lượng có thể nói là tiên phong trong chiến dịch này lập tức hành động dùng nhục thân cuồng cuộn cơ bắp của mình mở màn cho trận chiến.
Nhóm thợ sắn Vương Tài và các anh em cũng tham chiến ngay sau đó, bằng kinh nghiệm của mình đội săn Vương Tài có thể nói là không chút khó khăn đánh hạ từng con thây ma phổ thông ngu ngốc trước mặt.
Dĩ nhiên trận chiến này cũng không thể thiếu sự tham gia của ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi, với một thân lực lượng được rèn giũa trong khu mỏ đám thây ma này dường như không có tuổi với các nàng, chỉ là sự việc vẫn có chút khó khăn khi ba cô bé phải gánh thêm quả tạ Trương Tố Nga trên lưng.
Hiển nhiên cơ hội cày cấp tốt thế này Trần Lâm sao có thể buông tha cho trên lính mới này.
Chỉ là trong cái lúc ai cũng đánh thây ma không vì luyện cấp thì cũng vì nhiệm vụ, Trần Lâm lại nằm một bên "hút máu" đúng là chọc ngứa người khác, quá đáng hơn là tên này không hút máu một mình là còn rủ thêm đồng nghiệp.
.
Trên cùng một chiếc xe nhưng là trên mũi xe do không leo được lên mui xe...
Lão Chủ Quán một thân mập mạp béo tốt bất chấp sự khắc nghiệt của mạt thế cũng tỏa ra bộ dáng nhàn nhã chả kém gì Trần Lâm vô cùng là vui vẻ nằm đó nhịp nhịp giò nhìn Vương Tam Thông chật vật đánh thây ma thích thú cười lớn nói:
- Nè Vương Bi Quan...!đánh có mấy con thây ma quèn mà ngươi cũng chơi súng...
- Chắt...!chắt...!chơi vậy hơi bị bẩn đó nha...!ha...!ha...
...
.
Nói xong Lão Chủ Quán không quên chắt lưỡi một tiếng dài vô cùng chói tai cười khiêu kích Vương Tam Thông.
Sự thật là dù chính quyền Lôi Chấn có thể sản xuất ra đạn dược, nhưng đạn vẫn là hàng hóa khá hiếm đối với những thợ săn không được nhà nước tài trợ.
Chính vì thế khi ra ngoài săn bắng các đội thợ săn thường sẽ dùng vũ khi lạnh là chính để tiết kiệm đạn dược, đến khi thật sự cần thiết mới lấy ra dùng.
Đàn thây ma này chỉ trên dưới 100 con, thế nên mọi người đều chọn cách dùng đao, thương, kiếm, kích...!các loại chơi cận chiến với chúng.
Dù sao bọn này cũng chỉ là thây ma phổ thông số lượng lại không quá nhiều, lúc đầu đúng là khiến nhân loại cực kỳ kiêng kỵ không dám đụng đến nhưng giờ khác rồi, chúng ngược lại trở thành miếng mồi ngon trong tay các thợ săn.
.
Tuy nhiên vẫn có một trường hợp ngoại lệ, đó không ai khác chính là Vương Tam Thông.
Nhìn chung tên này thật sự quá nhát gan nhưng lại tiếc của đời không muốn bỏ phí lượng điểm kinh nghiệm ngon ăn này, thế nên tên mặt dày họ Vương quyết định dùng súng đứng từ xa bắt chết từng con thây ma chấp nhận lãng phí đạn dược nhưng được cái an toàn.
Quả đúng là người thành công luôn có lối đi riêng, chỉ là có lối đi này hơi bị hèn.
Chính vì như thế bị Lão Chủ Quán chọc ngay chỗ đau, Vương Tam Thông giận đến tím mặt hừ lạnh nói:
- Hừ...!ta giết thây ma như thế nào thì kệ cha ta...
- Ít ra ta cũng không lười biếng nằm đó chờ chết như lão...
...
.
Nói xong Vương Tam Thông không quên đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn Lão Chủ Quán đáp trả.
Nghe thấy thế không đợi Lão Chủ Quán nói gì mọi người đều không nhịn được gật đầu tán đồng.
Dù không chỉ lão già mập mạp đi theo cùng này lười biếng nằm chơi mà Trần Lâm cũng thế, nhưng Trần Lâm có thực lực để làm thế nên dù gai mắt song không ai nói gì, ngược lại Lão Chủ Quán một trong hai thành viên của tổ đội Number Ten lại chỉ là một con gà chưa đến cấp 20, đã gà vịt như thế còn không lo cày cấp ở đó nằm chơi dù muốn dù không vẫn khiến không ít người tham gia chiến dịch này không ưa nổi.
Đến cả Trần Lâm cũng cảm thấy không ổn liếc nhìn Lão Chủ Quán cười nói:
- Lão Vương nói đúng đó...
- Thời buổi này thực lực của bản thân mới chính là vương đạo, ta nghĩ lão cũng nên tranh thủ dịp này mà cày cấp đi...
...
.
- Không phải người cũng đang nằm đó chơi sao???
- Ở đó mà giảng đạo lý với ta...!hừ...!ta khinh...
Trước câu nói thiện chí của Trần Lâm, Lão Chủ Quán lại không vui tức giận hừ lạnh nói.
.
Đúng là “chó cắn Lã Động Tân” Trần Lâm có hảo tâm nhắc nhở lão già dịch này muốn lão chuyên tâm cày cấp cho lên trình với người ta, không ngờ lại bị lão quay qua cắn một phát khiến người tốt tính như Trần Lâm cũng phải sôi máu chó.
Lòng đã không vui thì nhìn mặt nhau tự khắc thấy cay nghiệt, Trần Lâm khẽ hừ lạnh một tiếng rồi bĩu môi tràn ngập sự khinh bỉ nói:
- Hư...!cái đó là do bản đại gia có thực lực, người có thực lực người ta nằm đâu cũng được...
- Gà vịt như lão sao mà so sánh...
...
.
Chọc gì không chọc lại chọc trúng máu chó của Trần Lâm, mà khi máu chó đã nổi lên rồi thì đừng hỏi bố cháu là ai, Lão Chủ Quán hay lão ngoan đồng gì Trần Lâm cũng chơi hết.
Tuy nhiên trước lời trêu chọc của Trần Lâm, Lão Chủ Quán chỉ nhướng mài nhìn cậu rồi rức giận vỗ đùi cái chót nói:
- Ai bảo ta không có thực lực...
- Nói cho tên trọc ngươi biết Bàn Gia ta đây còn có chiêu cuối cực mạnh chưa dùng đến...
- Chỉ cần ta tung ra đại chiêu của mình thì...
...
.
- Thì Huyết tổ cũng đi ăn shit chứ gì...
- Đm...!lão hết thằng để ví dụ rồi sao mà cứ đem Huyết tổ ra nói mãi thế...
Tuy nhiên không đợi Lão Chủ Quán sủa dứt tiếng, Trần Lâm đã tức giận chen ngàn vào ánh mắt có thể nói là cực kỳ nguy hiểm nhìn lão già mập