Buổi tối Beta gặp ác mộng, mồ hôi chảy ròng ròng, bừng tỉnh trong lòng Alpha.
Alpha ôm y rất chặt, đầu y gối lên khuỷu tay hắn, Beta chỉ mới vừa trở mình thì người kia đã tỉnh.
“Đi đâu?” Người bên cạnh mở mắt, giọng lành lạnh khàn khàn, tăng thêm lực tay, không cho y rời đi.
“Quần áo bị mồ hôi thấm ướt, em đi đổi bộ khác.”
“Đừng đổi.” Alpha kéo y lại, cởi áo ngủ của y ra, ôm lấy y, đột nhiên, Beta lại lên tiếng: “Quân chủ, ngày mai em muốn tới nhà họ Lâm gặp ba.”
Thoáng chốc, cánh tay Alpha căng cứng, ngay sau đó, hắn lập tức nói: “Tôi đi với em nhé?”
“Không cần, chắc ba em cũng không muốn gặp lại anh.”
Alpha không nói gì thêm.
Tẩm cung lại một lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng.
Ngay khi Beta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai bất ngờ vang lên tiếng thở dài rất khó nhận ra, người kia khe khẽ thầm thì:
“Trước kia em gọi tôi là Đốc Ninh.”
Đốc Ninh.
Đã lâu y không gọi cái tên này, đó dường như là giấc mộng đẹp vẫn còn nguyên vẹn của tuổi 18.
Khi đó, Beta vẫn còn là một kẻ đam mê cái đẹp, y tùy ý phóng khoáng, đã nhắm trúng cái gì thì sẽ không bao giờ lùi bước.
Cho dù lúc ấy chưa có luật bình đẳng, các Beta vẫn thường xuyên phải chịu sự kỳ thị của giới thượng lưu, nhưng do y vẫn luôn ngâm mình tại trường học, lại được các thầy cô xem trọng nhờ tài y học thiên phú, chưa kể bố mẹ y là thợ chăm hoa tại nhà họ Lâm, được dính chút hào quang từ gia tộc vợ kế của Quân chủ, nên y chưa từng chịu bất kỳ sự tủi thân nào.
Cho đến khi y gặp được hai Alpha tại Học viện Y học Ly Đô.
Bọn họ rất đẹp trai, Học viện Y không thiếu Alpha, nhưng bọn họ khiến người ta không thể ngừng cảm thán, đúng là người được ông trời thiên vị.
Beta biết một người trong số đó, hắn từng tới gặp bạn cùng bàn của y.
Beta cũng từng thấy tên người nọ trên vở của bạn cùng bàn, trang vở viết kín hai chữ Phục Việt.
Nhưng y lại vừa ý người còn lại, dường như chẳng có người hay sự vật nào có thể lọt vào tầm mắt sắc bén và lạnh lẽo của người kia.
Y cảm thấy hứng thú, tiến đến hỏi người nọ tên gì, có muốn thử quen với mình không.
Thật ra trong lòng y cũng vô cùng thấp thỏm, đây là lần đầu tiên y chủ động đến gần một Alpha đến vậy.
Nhưng y vẫn cố nở nụ cười, ra vẻ không sợ trời không sợ đất.
Ai, quả nhiên đá phải tảng đá cứng.
Y vốn cho rằng mình sẽ không gặp lại Alpha kia, ngờ đâu lúc tới thực tập tại Bệnh viện Đế quốc, y lại gặp hắn.
Viện trưởng Bệnh viện Đế quốc rất tích cực ủng hộ luật bình đẳng, thầy giáo đề cử Trần Cảnh An và y cho Viện trưởng để bọn họ thực tập dưới sự hướng dẫn của ông.
Mười một giờ, Alpha bỗng xuất hiện trong văn phòng Viện trưởng.
Viện trưởng thấy hắn tới liền thở dài, hỏi: “Ông ấy lại phát bệnh sao?”
“Ừ.”
“Cậu qua đây ngồi đi, tôi gọi người đi lấy thuốc cho.” Sao Viện trưởng lại không biết mục đích hắn tới đây.
Nếu muốn lấy thuốc thì bên đó không thiếu bác sĩ, chẳng qua hắn muốn ra ngoài hít thở chút không khí thôi.
Sau khi Viện trưởng rời đi, Alpha ngồi đó hít thở mùi thuốc sát trùng trong không khí, lắng nghe tiếng còi xe cứu thương khi gần khi xa bên ngoài bệnh viện, lúc này, thái dương đau nhói mới dần dịu bớt.
Cũng thật buồn cười, từ nhỏ đến lớn, nơi giúp hắn tĩnh tâm lại là bệnh viện.
Nơi này người đến người đi, không hề giống chỗ hắn ở, rộng mà yên tĩnh đến đáng sợ.
Trừ những lúc bệnh tâm thần của Quân hậu phát tác, dường như không bao giờ có tiếng nói chuyện.
“Thưa thầy, báo cáo ngày…”
Beta gõ cửa ba tiếng sau đó mở cửa.
Ngay khi nhận ra người đang ngồi bên trong, y liền hoảng hốt im bặt rồi lập tức hưng phấn bước vào, nói: “Là anh! Anh còn nhớ tôi không? Tôi là cái người ở Học viện Y ấy! Từng chắn đường anh!”
“Đi ra ngoài.”
Giọng điệu Alpha rất ác liệt, còn khiến người ta khó chịu hơn cả khi phải hứng chịu điều hòa ở mức lạnh nhất.
Beta dừng bước, ngượng ngùng nói: “Tôi đến đưa tài liệu.”
Xem ra tâm trạng của hắn thật sự không tốt.
Beta ngẫm nghĩ, nếu đã ngồi đây, chứng tỏ hắn có quen biết với Viện trưởng, tương lai hai người bọn họ còn nhiều dịp gặp mặt, y không cần đánh liều.
Y yên lặng để tài liệu lên bàn làm việc, xoay người định bước ra ngoài.
Nào ngờ khi đi ngang qua Alpha, y lại bị vấp, ngã thẳng lên người hắn.
“A a a!” Y hét lớn: “Tôi không cố ý…”
Beta còn chưa nói xong đã bị Alpha chán ghét đẩy ra.
Không chỉ đẩy y ra khỏi người hay tụt xuống sô pha, hắn còn để y ngã thẳng xuống đất.
Beta thê thảm hôn đất, thầm chửi Alpha: “Anh có bị bệnh không thế? Gãy tay à mà không đỡ tôi dậy?!”
Ai, cũng may, y không nói những lời này ra miệng.
Bầu không khí càng trở nên lạnh hơn, ánh mắt Alpha càng thể hiện rõ sự không kiên nhẫn.
Beta lập tức ngậm miệng, đương nhiên không phải vì sợ, chỉ là y không thể nói nặng một câu nào khi đối diện với gương mặt như vậy.
Y hít vào một hơi, gắng gượng nở một nụ cười thật tươi: “Anh không cảm thấy mình bất lịch sự quá à? Lấy việc giúp người làm niềm vui không phải đức tính tốt đẹp của con người sao?”
Thấy hắn không nói lời nào, Beta chậm rãi tới gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói nhỏ: “Nhưng nếu anh bằng lòng cho tôi biết tên và phương thức liên lạc, tôi sẽ không so đo với anh nữa.”
Từng động tác của Beta tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, là hương hoa trộn với mùi thuốc sát trùng.
Alpha rất quen thuộc với hương hoa đó, đó là loài hoa Quân hậu thích nhất trước khi bị bệnh.
“Lời này hẳn là do tôi nói mới đúng.” Hắn cố kìm nén: “Nếu cậu ra ngoài ngay lập tức, tôi sẽ không so đo nữa.”
Beta thấy hắn không lạnh lùng cứng rắn như vẻ bề ngoài, trong lòng vui vẻ,