Sự tích huy hoàng của Beta nhanh chóng lan truyền khắp phòng, ngay cả chị gái Alpha dũng mãnh ở trạm y tế cũng bị độ mặt dày của y thuyết phục.
“Nói đi nói đi.” Chị gái Alpha đầy hưng phấn: “Cậu thu phục Alpha kia kiểu gì?”
“Em không thu phục anh ấy.” Đây đúng là một hiểu lầm thú vị, trên thực tế, bọn họ chỉ ăn chung một cái lương khô trước mặt mọi người thôi.
“Không thu phục được mà cậu còn dám sán vào?” Chị gái Alpha như thấy quỷ: “Nói thật đi, hắn đến tìm Viện trưởng nhiều lần như vậy, ngay cả đám Alpha theo đuổi chủ nghĩa A-A trong phòng chúng ta cũng si mê hắn.
Nhưng áp lực hắn tỏa ra quá mạnh mẽ, pheromone của chúng tôi hoàn toàn bị hắn đè bẹp, căn bản không thể tới gần.”
“Em không bị áp chế mà, thế nên…” Beta kết luận như một lẽ đương nhiên: “Anh ấy phải là của em.”
“Cậu điên rồi hả? Hắn chính là Alpha cao cấp nhất, sao cậu xứng được…”
Lại nói, mấy ngày nay, những người tới tìm y dò hỏi đến cuối cùng đều kết luận một câu này.
Beta hít sâu một hơi, chậm rãi đáp: “Em không điên, em cũng là người nổi bật nhất trong đám Beta mà.”
Hơn nữa, về một khía cạnh nào đó, cũng có thể nói Beta mới chính là chiêu hiểm đối với Alpha.
Lúc ấy y đã nghĩ, nhất định không thể để đối phương rời đi như vậy, nếu không cả đời bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể rút gần khoảng cách.
Nhìn ngoại hình, rõ ràng Alpha kia không thiếu người theo đuổi.
Nếu vậy, y nhất định phải là kẻ kỳ lạ nhất, à không, đặc biệt nhất trong số đó.
Dù sao cũng chẳng thể khiến hắn thích mình ngay lập tức, thế thì chán ghét cũng được mà, kiểu gì cũng hơn là một người qua đường không ấn tượng.
Alpha ghét nhất là gì? Đương nhiên là không ủng hộ huyết thống của bọn họ, xem thường tầng lớp bọn họ.
Trò này hiển nhiên khiến Alpha hứng thú.
Lúc dùng bữa, mắt Alpha bắn ra từng mảnh băng sắc lạnh, khiến Beta như cá trong bát, bị cô lập hoàn toàn, nhằm dạy cho Beta vốn không coi sự chọn lọc tự nhiên ra gì kia một bài học.
Giờ Beta đã quên những gì mình nói vào hôm đó, tóm lại là y không ngừng lảm nhảm bên tai Alpha.
Sau khi cơm nước xong xuôi, y còn hy sinh nửa tiếng nghỉ ngơi của mình để tiếp tục bàn chuyện nhân sinh với hắn.
Chẳng biết Alpha có nghe lọt tai không, lúc tách ra, Beta vẫn hỏi tên và phương thức liên lạc của hắn nhưng hắn vẫn không cho, chỉ đứng lên và thản nhiên nói: “Cậu ồn quá.”
Ồn, ồn bà má anh… Thôi, dù sao thì anh cũng quá đẹp trai.
Beta vốn tưởng trong khoảng thời gian tới sẽ không có cơ hội gặp lại Alpha, thế mà chỉ sau một đêm, đối phương lại tới văn phòng của Viện trưởng.
Hai giờ sáng, Beta thấy đèn trong văn phòng Viện trưởng vẫn sáng, tưởng ông quên tắt đèn, nhìn qua khe cửa lại không thấy có người bên trong.
Y gõ nhẹ lên cửa, phát hiện Alpha ở đây giữa đêm khuya thì không khỏi lo lắng: “Xin hỏi anh có cần giúp đỡ gì không?”
Alpha im lặng, hành lang bỗng chìm vào yên tĩnh.
Đang lúc Beta do dự không biết có nên rời đi hay không thì trong phòng lại vọng ra tiếng nói: “Sao đến cả bệnh viện cũng yên tĩnh như vậy.”
“Đương nhiên, giờ đã muộn lắm rồi mà.” Beta đề nghị: “Nếu muốn nghe tiếng nói chuyện, anh có thể đi xuống khoa cấp cứu.”
“Quá nhiều người.”
Dù trước khi lên ngôi, Quân chủ tương lai sẽ không công khai xuất hiện trước mặt dân chúng, nhưng không thể đảm bảo dưới kia không có con cái quan viên quen biết hắn.
“Vậy, vậy…” Beta chợt lóe lên một ý tưởng: “Hay để tôi nói cho anh nghe! Giờ tôi không có việc gì, bàn trực đã có người trông.
Hơn nữa… hơn nữa anh cũng biết, tôi rất ồn ào…”
Được rồi, tạm thời Beta sẽ coi đây là ưu điểm của mình.
Alpha không nói năng gì, nhưng Beta không thấy vẻ từ chối trên gương mặt hắn nên liền vui vẻ đi vào, chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Tránh xa một chút.” Alpha liếc mắt, con ngươi tối tăm lộ ra dưới đôi mày kiếm.
Beta lập tức đứng thẳng dậy, chuyển sang ngồi ở một chiếc ghế sa lông khác.
Thế là y lảm nhảm suốt một đêm.
Y nói mình là Di Gia, thực chất đây là tên một loài hoa, ba mẹ y đều rất thích loại hoa này, ba y cũng theo đuổi được mẹ y nhờ một đóa di gia.
Ba y là một người cực kỳ lãng mạn, mùa xuân ông sẽ mang di gia đi phơi, chờ đến mùa đông, tất cả hoa trong vườn đều héo rũ, ông sẽ lén lấy di gia khô ra, cắm trong bình hoa trên bàn mẹ y.
Y còn nói mình học giỏi từ bé, mười bốn tuổi đã thi đỗ Học viện Y dược Ly Đô.
Lúc ấy, ngoài người bạn cùng bàn của y ra, trong trường không có ai ít tuổi hơn y cả.
Y nói, tuy trên thế giới có rất nhiều Alpha, Omega lợi hại, nhưng trong đám Beta y cũng là nhân vật ưu tú hàng đầu.
Nói tới đây, Beta liếc nhìn thanh niên đang ngồi trên ghế sa lông, cẩn thận nói: “Cho nên, anh Alpha à, chúng ta có thể thử xem.”
Alpha không đáp, cong ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, ý bảo y tiếp tục nói.
Vì thế, Beta lại ba la bô lô một đống chuyện trên trời dưới biển.
Đến khi mặt trời nhô lên ngoài cửa sổ, miệng Beta cũng khô cong, Alpha mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Anh Alpha!” Beta cất tiếng hỏi: “Lần sau gặp mặt, anh có thể nói cho em biết tên của anh không?”
Đáng tiếc Alpha vẫn lặng im không đáp.
Một tháng sau đó, hắn cũng không còn xuất hiện ở bệnh viện nữa.
Một ngày nghỉ, Beta bỗng nhận được điện thoại của Viện trưởng.
Đối phương bảo y tới bệnh viện hầu chuyện một người.
Y chẳng hiểu gì, rốt cuộc phòng ban của y có thêm dịch vụ tán gẫu từ khi nào vậy?
Nhưng ngay giây tiếp theo y đã chợt hiểu ra, chắc chắn là Alpha kia! Cuối cùng thì đối phương cũng đến!
Beta chạy ra vườn.
Y vui sướng như một con bướm vừa phá kén, vươn tay ngắt một đóa di gia giữa biển hoa đỏ rực, định đưa cho Alpha khi cả hai gặp mặt.
Vội vã tới bệnh viện, nhưng khi chuẩn bị giơ tay gõ cửa phòng Viện trưởng, Beta lại phát hiện tay mình bị dính một ít bùn.
Vì thế y chạy vào toilet rửa cho sạch sẽ.
Trở lại phòng Viện trưởng lần nữa, định gõ cửa, y lại nhận ra mình đã để quên đóa di gia ở bồn rửa mặt mất rồi.
Ngay khi y chuẩn bị quay đầu, cửa phòng chợt bị mở ra từ bên trong.
Đằng sau cánh cửa là Viện trưởng với một nếp nhăn sâu ngay giữa trán.
Nhìn thấy Beta, ông liền đẩy y ra rồi rời đi.
Beta hoàn toàn mụ mị, đang định hỏi có chuyện gì thì lại đảo mắt nhìn thấy vết thương trên tay Alpha.
“Tay anh làm sao vậy?” Nhìn nút thắt bên trên, Beta nhận ra đối phương vừa được Viện trưởng tự tay băng