Tiêu Hồng Quang lái xe đưa họ về biệt thự.
Ở nhà, má Ngô vẫn luôn rất lo lắng cho Đỗ Minh Nguyệt.
Vì vậy mà vừa thấy họ về, má Ngô đã lập tức chạy ra đón.
Má Ngô nhìn Đỗ Minh Nguyệt nằm gọn trong vòng tay Lâm Hoàng Phong, sắc mặt trắng bệch thì tâm trạng bà ấy cũng trùng xuống phần nào.
“Cậu chủ…Mợ trẻ…”
Lâm Hoàng Phong đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng để má Ngô không đánh thức cô dậy.
Má Ngô gật đầu rồi không nói gì nữa.
Lâm Hoàng Phong bèn bế cô về phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường.
Xong xuôi đâu vào đấy anh mới đi ra khỏi phòng.
Tiêu Hồng Quang thấy ở đây cũng không còn việc gì để phải làm nữa thì cũng chuẩn bị ra về.
Lâm Hoàng Phong không nói gì thêm nên anh ta bèn rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại má Ngô và Lâm Hoàng Phong.
Má Ngô gần đây thấy nét mặt anh lúc nào cũng đăm chiêu đầy tâm sự thì chẳng dám đả động gì.
Bà ấy lau khô tay rồi lên tiếng với vẻ hơi ngập ngừng: “Cậu chủ, gần đây không có chuyện gì chứ?”
Lâm Hoàng Phong lắc đầu.
Má Ngô thừa biết anh sẽ không chịu nói gì cả nên trong lòng bà ấy rất lo lắng.
“Cậu chủ, nếu có chuyện gì thì cậu có thể nói cho tôi biết.
Tuy tôi già cả rồi nhưng kinh nghiệm thì không kém cạnh gì cậu đâu”.
Lâm Hoàng Phong thấy cũng có lý nên khẽ ho một tiếng rồi nói cho bà ấy chuyện của Đỗ Minh Nguyệt.
Nhưng anh cũng chỉ nói chuyện cô uống thuốc tránh thai.
Ấy thế mà chỉ chuyện này thôi đã khiến má Ngô phải thấy sửng sốt.
“Không ngờ là mợ trẻ lại uống thuốc tránh thai, mà loại thuốc đó thì không tốt cho sức khỏe phụ nữ chút nào đâu!”
Đương nhiên là Lâm Hoàng Phong biết, anh cũng chưa từng nghĩ rằng Đỗ Minh Nguyệt lại làm như vậy.
Nhìn bộ dạng ưu phiền của Lâm Hoàng Phong thì má Ngô đã hiểu ra gần đây anh buồn bã vì chuyện gì rồi.
Sống chung lâu như vậy nên từ lâu má Ngô đã biết Đỗ Minh Nguyệt là một cô gái tốt.
“Cậu chủ, tôi hỏi cậu, cậu có thích mợ trẻ không?”
“Đương nhiên là cháu thích cô ấy, chỉ là cháu không biết phải nói với cô ấy như thế nào mà thôi.
Má Ngô, đã rất lâu rồi cháu không yêu một ai đó” giọng nói của anh rất trầm nhưng mang theo trong đó là những tâm sự không thể nói thành lời.
Má Ngô đương nhiên là hiểu, bà ấy khẽ thở dài rồi nói với giọng đầy tâm trạng: “Câu chủ, đã gặp được nhau thì nên trân trọng nhau mới phải.
Hơn nữa tôi thấy mợ trẻ cũng không phải là không có tình cảm với cậu đâu”.
“Thật sao ạ?” Lâm Hoàng Phong kéo tay má Ngô, vui mừng hỏi.
Má Ngô thấy dáng vẻ này của anh thì không khỏi cười thầm: “Cậu chủ, trong công việc cậu lúc nào cũng nhanh nhẹn quyết đoán vậy mà sao trong tình cảm lại chậm chạp thiếu sáng suốt thế?”
Lâm Hoàng Phong cũng không ngờ rằng lại có một ngày mình trở nên thế này, trở nên giống như một chàng trai trẻ yêu thầm một cô gái.
Thế nhưng anh đã qua cái tuổi chớm nở mới biết yêu ấy từ lâu rồi.
“Nghe tôi đi, cậu cứ thẳng thắn mà bày tỏ với cô ấy”.
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt thức dậy thì nhận ra cô đã ở trong phòng mình.
Cô thấy rất mơ hồ, dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, không lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ hay sao.
Đúng lúc này thì đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.
Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình, vui mừng reo lên: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây!”
Yến Thanh Nhàn thấy con gái mình vui vẻ như vậy mà gương mặt bà lại chẳng thể nở nổi một nụ cười.
Bà đặt mạnh bát canh trong tay lên bàn rồi nói với vẻ giận dữ: “Cái con bé ngốc nghếch này, sao con có thể uống thuốc tránh thai vậy chứ? Chẳng lẽ con không biết thứ thuốc đấy có tác hại ra sao à?”
Xem ra là bà đã biết hết rồi nên Đỗ Minh Nguyệt cúi xuống không dám nhìn vào mắt bà.
Cô giấu nhẹm hết sự vui vẻ hào hứng ban nãy trong ánh mắt.
“Mẹ, con chỉ là không muốn đứa trẻ đó phải lớn lên trong một gia đình không có tình thương, không muốn đứa bé phải trở thành phiên bản thứ hai của con mà thôi!”
Yến Thanh Nhàn nghe cô nói vậy thì trong lòng thấy rất buồn bã, không kiềm được mà bước tới ôm cô.
“Con bé ngốc này, con đúng là đứa con gái ngốc nghếch của mẹ!”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ vỗ lưng bà an ủi: “Mẹ, con không sao nữa rồi.
Còn mẹ sao lại tới đây ạ, thế Minh Tiêu đâu?”
Yến Thanh Nhàn biết cô đang lo lắng cho Minh Tiêu vậy nên bèn kể