Minh Tiêu cũng được sắp xếp cho ở tại nhà họ Lâm, má Ngô dọn hai căn phòng để Minh Tiêu và Yến Thanh Nhàn ở đó.
Có điều Đỗ Minh Nguyệt vẫn ngủ cùng với Yến Thanh Nhàn.
Còn Lâm Hoàng Phong đã lâu rồi vẫn chưa về đây.
Nếu bảo Đỗ Minh Nguyệt không thất vọng thì là nói dối nhưng trong lòng cô đã thất vọng với người đàn ông đó từ lâu rồi.
Má Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt lại ngẩn ngơ, từ khi cậu chủ không về thì mợ chú cứ luôn ngồi ngẩn ngơ như thế.
Má Ngô luôn để ý đến cô.
"Mợ chủ.
Sao cô lại như người mất hồn nữa rồi vậy? Cô lại đang nhớ cậu chủ đấy à?"
Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh lại, cô xấu hổ đỏ mặt: "Má Ngô, dì đang nói gì thế, cháu không nhớ anh ta!"
Má Ngô biết cô đang nói dối nhưng vẫn im lặng, dù sao thì mặt mũi con gái cũng mỏng mà.
Sau đó, Lâm Hoàng Phong mua cho cô một chiếc điện thoại mới.
Đỗ Minh Nguyệt đã nghỉ ở nhà hơn mười ngày rồi, cô chỉ ở cạnh Minh Tiêu chứ không hề ra ngoài.
Tính cách của Minh Tiêu rất tốt bụng, trước kia cậu bé còn hơi lầm lì nhưng bây giờ cậu bé cũng đã làm quen với bọn họ rồi.
Dù là thế thì Yến Thanh Nhàn cũng có thể nhìn ra được, trái tim của Đỗ Minh Nguyệt không hề ở đây.
Buổi tối khi ngủ, Yến Thanh Nhàn nhắc tới Lâm Hoàng Phong với cô.
Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên, sau đó giả ngu nói: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này chứ, chúng ta đi ngủ đi."
Yến Thanh Nhàn biết cô đang nói lảng sang chuyện khác, bà không muốn cô đổi chủ đề như thế.
"Con đừng đánh trống lảng được không, lần nào con không muốn trả lời mẹ thì đều sẽ như vậy, con đừng tưởng mẹ không biết."
Đỗ Minh Nguyệt thấy mẹ nói trúng tim đen của mình thì biết là không thể tránh khỏi chuyện phải nói với mẹ rồi, cô đành nằm trên giường nhìn trần nhà.
Yến Thanh Nhàn không nghe thấy cô lên tiếng, quay đầu về phía cô.
Trong bóng tối, đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt như sáng lên.
"Mẹ, con cũng không biết tình cảm của con với Lâm Hoàng Phong là gì, con tốn sáu năm dây dưa với Hồ Đức Huy nhưng chưa từng nhận lại được cái gì."
Yến Thanh Nhàn nghe cô nói thế thì không biết nên cảm thấy ra sao, năm đó bà cũng nghĩ rằng sau này Hồ Đức Huy sẽ trở thành chồng của con gái.
Vậy mà ai ngờ chưa đến một năm lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Có điều càng là như vậy, bà càng hy vọng cô kiên cường, mạnh mẽ hơn.
"Minh Nguyệt, con chưa từng nghĩ rằng Hồ Đức Huy là Hồ Đức Huy còn Lâm Hoàng Phong là Lâm Hoàng Phong sao? Con không nên so sánh hai người họ với nhau."
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, trong đầu cô hiện lên gương mặt của Lâm Hoàng Phong.
Thật ra cô biết rằng người đàn ông đó chỉ nói những lời ác độc ngoài miệng thôi, trong lòng anh rất dịu dàng.
Khi anh đã yêu một người rồi thì nhất định sẽ liều mạng bảo vệ người ấy.
"Mẹ, con rất khó chịu trong lòng!" Không hiểu vì sao mà nước mắt cô lại rơi xuống.
Yến Thanh Nhàn thấy cô như thế thì xoay người ôm lấy cô.
"Đừng khóc, con gái ngoan của mẹ!"
Yến Thanh Nhàn cũng rất đau lòng, từ nhỏ đứa con này của bà không có tình thương của ba, vừa mới tìm được một người bạn trai thì bị sắp đặt gả cho người khác.
Dù ai trải qua những chuyện này thì đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Đỗ Minh Nguyệt không biết nên làm gì với tình cảm của cô dành cho Lâm Hoàng Phong.
Cô vẫn rất mâu thuẫn, bởi vì cô biết rằng cô đã có tình cảm với anh từ lâu.
Cuối tuần, Lâm Hoàng Phòng về, Lâm Gia Hưng cũng cùng về với anh.
Lâm Gia Hưng thấy Đỗ Minh Nguyệt thì lập tức xông lên nhiệt tình ôm cô một cái.
"Ôi chị dâu, gặp cô tôi vui quá!"
Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên một lúc mới nhớ ra người này là ai.
Lâm Hoàng Phong thấy cảnh tượng này thì lạnh mặt xách anh ta sang một bên.
"Lăn xa ra một chút!"
Lâm Gia Hưng thấy dáng vẻ che chở cho vợ của anh họ mình, lập tức tỏ ra cực kỳ đau lòng: "Anh, anh thay đổi rồi.
Trước đây anh