Tay phải Lâm Hoàng Phong không tiện nên cầm máy sấy bằng tay trái, tay phải xoa tóc Đỗ Minh Nguyệt.
Tóc của cô vừa mềm mại vừa ướt, từng giọt nước chảy xuống cổ cô.
"Nghe Tiêu Hồng Quang nói là hôm anh trúng đạn, em đã hiến máu cho anh."
Anh mở máy sấy nhỏ lại, giọng nói cũng rõ ràng hơn.
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, nhéo nhéo lòng bàn tay mình, cô nói: "Cái đó là do em nợ anh."
"Em không nợ anh gì cả, anh tự nguyện làm vì em mà."
Đỗ Minh Nguyệt mím môi: "Thế em cũng tự nguyện hiến máu cho anh mà."
Lâm Hoàng Phong cười cười, anh không nói thêm gì nữa, chăm chú sấy tóc cho cô.
Sau khi sấy khô rồi, Lâm Hoàng Phong cất máy sấy tóc.
Đỗ Minh Nguyệt sờ sờ tóc, tóc cô đã khô được một nửa rồi, đúng là rất hợp ý cô!"
Cô cảm thấy mình không ngủ nổi nữa nên đành ngồi trên sofa đợi tóc khô hẳn rồi ngủ.
Lâm Hoàng Phong cũng không ngủ mà ngồi trên sofa với cô.
"Bây giờ còn sớm, hay là xem phim đi!" Đỗ Minh Nguyệt tựa vào anh, cô đề nghị.
Lâm Hoàng Phong thấy cũng có lý, vì thế anh qua phòng làm việc đem máy tính tới.
Anh vừa bật máy tính vừa nói: "Đúng lúc anh đang có mấy bộ phim kinh dị, cùng xem đi!"
"Chỉ có phim kinh dị thôi á?" Đỗ Minh Nguyệt run lên.
Lâm Hoàng Phong gật đầu: "Đúng thế, Tiêu Hồng Quang bảo cũng khá hạy, có thể xem chung với nhau."
Đỗ Minh Nguyệt sợ phim kinh dị nhất, từ nhỏ đến lớn, số lần cô xem phim kinh dị có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Em đi, đi dạo đây..." Đỗ Minh Nguyệt muốn chạy trốn theo bản năng.
Nhưng sao Lâm Hoàng Phong lại cho cô cơ hội đó được, anh lập tức nắm tay cô ôm cô vào lòng.
"Không được!" Lâm Hoàng Phong bác bỏ ý định của cô rồi mở phim lên.
Bộ phim còn chưa bắt đầu thì Lâm Hoàng Phong đã nghe tiếng gào khóc thảm thiết của Đỗ Minh Nguyệt, cô vừa che mắt mình vừa khóc lóc bảo có chết cũng không xem.
Lâm Hoàng Phong không quan tâm cô, vừa ôm cô vào lòng tận hưởng bộ phim.
Đỗ Minh Nguyệt bị Lâm Hoàng Phong ôm chặt nên đành len lén xem phim qua kẽ tay.
Không xem thì thôi, xem rồi mới thấy bộ phim này cũng không đáng sợ lắm, lại còn có rất nhiều tình tiết, Đỗ Minh Nguyệt xem một hồi đã quên mất đây là phim kinh dị.
Đến khi cảnh đáng sợ xuất hiện rồi thì Đỗ Minh Nguyệt sợ đến mức hét lên.
"Á, Lâm Hoàng Phong!"
Đầu của cô chôn trong lồng ngực Lâm Hoàng Phong, hai tay ôm chặt vai anh hét to tên Lâm Hoàng Phong.
Thân thể của cô dán chặt vào người anh, điều này khiến tâm trạng Lâm Hoàng Phong trở nên vui vẻ.
Anh vỗ vỗ lưng Đỗ Minh Nguyệt, an ủi: "Không sao, không sao rồi, hết rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt không dám nhìn, cô hỏi: "Thật không?"
Lâm Hoàng Phong đáp: "Tất nhiên là thật rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thế thì quay đầu lại nhìn, ai ngờ cô lại thấy một hình ảnh kinh khủng được phóng to trên màn hình, Đỗ Minh Nguyệt sợ hãi đến mức khóc lên.
Lâm Hoàng Phong cười cười, cuối cùng anh cũng biết cô nhóc này sợ gì.
"Đừng khóc, đừng khóc, không đáng sợ đâu!"
Cuối cùng, Lâm Hoàng Phong phải vừa xem vừa kể bộ phim đó cho Đỗ Minh Nguyệt nghe.
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt cũng không thể xem nổi nữa, đành chỉ nghe Lâm Hoàng Phong kể lại.
Lâm Hoàng Phong kể đến cảnh cuối thì Đỗ Minh Nguyệt đã ngủ thiếp đi rồi.
Lâm Hoàng Phong nhìn gương mặt khi ngủ của cô, anh nở nụ cười.
"Còn bảo sợ, vậy mà ngủ mất rồi."
Anh hơi động đậy cơ thể, lúc này anh mới nhận ra trước ngực anh hơi ướt.
Có vẻ cô nhóc này thật sự rất sợ xem phim kinh dị.
Anh hôn một cái lên trán cô, thấy tóc cô khô hẳn rồi nên ôm cô lên giường.
Mấy ngày nay nhà họ Đỗ có chuyện lớn xảy ra, đó chính là việc Đỗ Thùy Linh mang thai.
Khi nhà họ Đỗ nghe tin này thì đều cực kỳ vui vẻ, đặc biệt là mẹ Đỗ Thùy Linh, Mai