Tay của cô ta run lên, không còn sức lực để bưng tách cà phê.
Nhưng cho dù như vậy cô ta vẫn giả vờ như không biết gì, nói: “Chị cũng đừng nói nhảm nữa, chúng tôi không biết gì cả.”
Sau khi nói xong, cô ta lập tức tìm chủ đề khác.
“Chị gả vào nhà họ Lâm đã lâu rồi đúng không? Vậy mà bụng chẳng có động tĩnh gì, không phải là gà không đẻ được trứng đó chứ?”
Nghe thấy lời nói chế giễu của cô ta, Đỗ Minh Nguyệt cũng không hề tức giận, ngược lại cô cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian ở lại đây nữa.
Khi rời đi, cô nhìn Đỗ Thùy Linh và nói: “Em gái yên tâm đi, sau này chị sẽ tặng em một món quà lớn!”
Nói xong, cô nở nụ cười với Đỗ Thùy Linh rồi lập tức bỏ đi.
Đỗ Thùy Linh nhìn cô rời đi, sau đó ném mạnh chiếc tách mà cô ta đã uống khiến mọi người xung quanh đều lần lượt nhìn về phía cô ta!
“Người phụ nữ đó là cái thá gì chứ, vậy mà lại dám uy hiếp mình!”
Trên đường trở về, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cần phải tìm người để theo dõi Hồ Đức Huy.
Hiện tại Đỗ Thùy Linh đang mang thai, trong khoảng thời gian này bọn họ tạm thời không thể ở cùng phòng.
Cô cũng không tin người đàn ông đó sẽ không ra ngoài vụng trộm!
Chỉ cần tôi có thể bắt được tận tay, Hồ Đức Huy, tôi nhất định phải khiến anh mất đi tất cả những gì mà mình đang có!
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, đầu dây bên kia điện thoại là giọng nói hùng hồn của một người đàn ông.
“Rốt cuộc cô là ai? Cô muốn làm gì?”
Khi nghe thấy ông ta hỏi như vậy, Đỗ Minh Nguyệt lập tức biết rằng ông ta đã nhận được đồ vật mà cô gửi.
“Thị trưởng, ông đã nhìn thấy những thứ mà tôi gửi cho ông chưa? Nếu để truyền thông biết được rằng ông đang nuôi người tình thì liệu ông còn giữ vững được vị trí của mình hay không!”
“Cô dám uy hiếp tôi?” Đầu dây bên kia điện thoại, thị trưởng rất tức giận.
Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười: “Không dám, người tình nhỏ bé của ông đang qua lại vụng trộm với em rể của tôi, em gái tôi đã phải chịu uất ức lớn như vậy, đương nhiên tôi phải đòi lại rồi, thị trưởng cũng không muốn mình bị cắm cho một chiếc sừng to như vậy phải không, tôi nghe nói toàn bộ số tiền của cô ta đều dành cho người em rể tốt đẹp của tôi!”
Vừa nghe cô nói như vậy, thị trưởng đã biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, ông ta lập tức hỏi: “Vậy rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Sau một hồi điều tra quanh co, nhất định là muốn được cái gì đó!
Đỗ Minh Nguyệt cũng không vòng vo nữa, cô nói thẳng: “Tôi khiến người đàn ông đó chịu sự trừng phạt.”
Sau khi nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.
Khi vào nhà vệ sinh, Đỗ Minh Nguyệt nhìn chính mình trong gương, cô luôn có cảm giác rằng mình đã trưởng thành, nhưng cũng cảm thấy mình rất xa lạ.
Cô hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên gương mặt của mình rồi bước ra ngoài.
Khi đi ra cô tình cờ gặp Thúy Hân đang bước vào, khi cô ấy nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt thì cũng ngây người.
“Minh Nguyệt, cậu sao vậy? Sao sắc mặt của cậu tái mét như vậy?” Thúy Hân lo lắng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Tớ không sao, có lẽ là đêm qua ngủ không ngon thôi!”
Nhìn thấy cô như vậy, Thúy Hân nói với vẻ quan tâm: “Vậy cậu trở về đi, phải nghỉ ngơi thật tốt!”
Sau khi nói xong, Thúy Hân hỏi lại: “Tớ nghe Trình Tuấn Dương nói rằng hồi ở New York cả cậu và Chủ tịch Phong đều bị ốm, chẳng lẽ cậu và Chủ tịch Phong...”
Thúy Hân vẫn chưa nói xong thì Đỗ Minh Nguyệt đã lập tức ngắt lời cô ấy: “Đâu có, cậu nghĩ nhiều rồi!”
Cô hoàn toàn không biết rằng vậy mà Trình Tuấn Dương lại nói tất cả mọi thứ với Thúy Hân.
Nhất định mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản!
“Ồ! Không có sao?” Thúy Hân hỏi với giọng điệu nghi ngờ.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ gật đầu: “Ừ, không có!”
Thúy Hân nhún vai: “Được rồi, được rồi, không có, tớ đi vệ sinh trước!”
“Ừ, ừ, được!”
Nhìn thấy Thúy Hân bước vào, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chính xác, ai biết được Thúy Hân có nghĩ đến mấy thứ gì đó hay không.
Có vẻ như cô nên cẩn thận hơn một chút mới được.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong giờ nghỉ trưa, Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm