"Cậu nhỏ giọng chút đi!" Đỗ Minh Nguyệt bực bội nói.
Tiểu Viên nghe vậy thì cười ha hả: "Cơ mà cũng đúng, Tổng giám đốc Hoàng Phong ưu tú hơn nhiều so với tất cả chúng ta ở đây!"
Cố Minh Nguyên dứt khoát không giải thích nữa, thích thế nào thì thế đó đi!
Nhưng Dư Hồng Thu phản ứng lại rất nhanh.
Chẳng phải Minh Nguyệt đã kết hôn rồi sao? Sao còn tỏ tình với Tổng giám đốc Hoàng Phong chứ?
Không đúng.
Trong này chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Dư Hồng Thu mới ghé sát cô, nhỏ giọng hỏi: "Minh Nguyệt, chẳng phải cậu bảo kết hôn rồi ư? Vậy cái này..."
Đỗ Minh Nguyệt biết, dù có giấu giếm thế nào thì chắc cũng chẳng giấu được.
Huống gì Dư Hồng Thu đối xử tốt với cô như vậy, có một số việc cũng nên kể ra.
"Hôm nay tớ nói gì với cậu, cậu phải đồng ý với tớ là không được tiết lộ một chữ nào ra ngoài cả!"
Dư Hồng Thu thấy Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên trở nên nghiêm túc thì cũng nghiêm túc theo.
"Cậu yên tâm đi, tớ không nói đâu!" Dư Hồng Thu vỗ ngực đảm bảo nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy mới thầm sắp xếp lại lời nói, nghĩ xem phải kể lại thế nào.
Do dự mất hồi lâu, cuốn cùng cô vẫn nói thẳng: "Thật ra Lâm Hoàng Phong là chồng tớ!"
Sau khi nói xong, Đỗ Minh Nguyệt bịt ngay miệng Dư Hồng Thu lại, ép cô ấy nuốt hết cơn khiếp sợ vào!
"Ưm ưm ưm..." Dư Hồng Thu liên tục kháng nghị.
"Cậu không được hét lên, nếu không tớ không buông cậu ra đâu, nghe rõ chưa?" Đỗ Minh Nguyệt đe dọa.
Dư Hồng Thu trừng to mắt rồi gật đầu thật mạnh, hiển nhiên là đã đồng ý.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới thả cô ấy rồi nhìn cô lấy hít để.
Cô nàng vừa điều chỉnh hơi thở xong đã hỏi ngay: "Minh Nguyệt, ban nãy cậu nói thật đấy chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, ánh mắt đầy vẻ chân thành.
"Tớ lừa cậu làm gì.
Bây giờ cậu là người bạn tốt nhất của tớ.
Tớ không cần phải lừa cậu!" Đỗ Minh Nguyệt cười đáp.
Trông Dư Hồng Thu thế này thì có vẻ đã thật sự tiếp nhận được lời cô nói, chỉ là phản ứng hơi chậm thôi.
Tin tức này hơi lớn, cô ấy phải tiêu hóa một chút.
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ấy không nói gì còn tưởng cô ấy giận cô rồi, trong lòng hơi bối rối.
Cô sốt ruột giải thích: "Không nói cho cậu biết là vì tớ cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng nói.
Hơn nữa tớ không muốn khiến người khác hiểu lầm rằng tớ vào được công ty là do đi cửa sau của Lâm Hoàng Phong!"
"Sao lại thế được chứ?" Dư Hồng Thu vội cắt ngang cô: "Cậu phỏng vấn chung với bọn tớ, bọn tớ thua tâm phục khẩu phục!"
Sau khi nói xong, đầu óc cô ấy cũng minh mẫn hơn rất nhiều, nói tiếp: "Cậu làm vậy cũng đúng, nếu không ở công ty cậu chắc chắn bị sẽ người khác chỉ trỏ, không chừng đến tớ cũng có khoảng cách với cậu luôn đấy!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe Dư Hồng Thu nói vậy, có nghĩa là cô ấy tha thứ cho cô, không kìm nổi mà ôm chặt cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu đã thông cảm cho tớ!"
Thế nhưng, cô cũng phải giải quyết ngay chuyện mình bị vu oan rồi.
Lâm Hoàng Phong cũng biết chuyện này, sắc mặt anh tối sầm, gọi Tiêu Hồng Quang đến ngay!
"Người trong công ty đang bàn tán rằng Minh Nguyệt quyến rũ tôi, nói cô ấy là Tuesday.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Tiêu Hồng Quang vừa nghe vậy thì kể lại ngay đầu đuôi mọi chuyện, nhân tiện đưa luôn cho anh xem hai tấm hình kia.
Lâm Hoàng Phong có vẻ không vừa lòng, hỏi ngay: "Ai truyền tin này ra? Đi tra ngay cho tôi!"
"Tra không ra.
Người đó đăng xong là rời nhóm ngay nên không biết là ai." Tiêu Hồng Quang cúi đầu, có hơi tự trách.
"Vậy chắc có thể tra được ai mời người đó vào đúng không!" Lâm Hoàng Phong bắt đầu nổi điên.
Người phụ nữ của anh giấu giếm thì cũng thôi, bây giờ còn bị người ta nói ra nói vào là Tuesday, sao anh có thể để cô phải chịu sự uất ức này chứ.
Tiếu Hồng Quang biết lần này Lâm Hoàng Phong tức giận thật rồi, nên cũng không dám lơ là chút nào, đi giải quyết ngay!
Không lâu sau, Tiêu Hồng Quang trở lại, nói: "Là Phó Tổng giám đốc mới vào!"
Lâm Hiên Hữu? Lâm Hoàng Phong cau mày.
Trong phòng làm việc của Lâm