Sau khi chụp bức ảnh này, Trần Như Ngọc mỉm cười.
Cô ta không tin bản thân không đuổi được Đỗ Minh Nguyệt đi.
Lúc này, Tiêu Hồng Quang mang đồ ăn về, đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài.
Anh ta không muốn hầu hạ Chủ tịch Phong ăn cơm.
Chắc hẳn Lâm Hoàng Phong cũng nghĩ như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt thấy đồ ăn tới, lập tức xách lên.
Không ngờ Tiêu Hồng Quang còn mua cả phần cho cô nữa, đúng là một thư ký chu đáo.
“Mau ăn cơm đi, nếu không cái dạ dày của anh sẽ không trụ nổi đâu.
Thuốc của anh đâu?”
Lâm Hoàng Phong nghe thấy nhắc đến thuốc, lập tức chuyển đề tài.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đỗ Minh Nguyệt vẫn nhớ tới chuyện này: “Thuốc của anh đâu?”
Anh ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút không được tự nhiên: “Có thể không uống thuốc không vợ?”
Đỗ Minh Nguyệt cười dịu dàng nhìn anh, sau đó lập tức nói với giọng dứt khoát: “Không được!”
Lâm Hoàng Phong không còn cách nào khác, đành phải lấy thuốc ra, sau đó lại lấy mấy cái kẹo ra.
Đỗ Minh Nguyệt thấy mấy cái kẹo kia thì lập tức trợn tròn mắt: “Sao mấy cái kẹo này lại ở đây?”
Thảo nào cô luôn cảm thấy có người trộm kẹo của mình.
Anh uống thuốc, sau đó lấy một viên kẹo cho vào miệng: “Má Ngô nói em mua kẹo này để tặng cho anh.”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất tức giận, sao cái gì bà ấy cũng nói cho anh biết vậy.
Trong biệt thự, má Ngô đang làm việc, đột nhiên cảm thấy ngứa tai.
Hiểu Thu thấy lạ hỏi: “Sao vậy Má Ngô?”
Bà ấy ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó trả lời: “Dì cứ cảm thấy có người đang nói xấu sau lưng dì!”
Hiểu Thu nghe thấy vậy, lập tức nở nụ cười.
Lâm Hoàng Phong thấy dáng vẻ tức giận của Đỗ Minh Nguyệt thì nhíu mày lại: “Nếu em không muốn cho anh ăn thì cứ lấy về đi!”
Anh nói xong thì chỉ chỉ vào viên kẹo trong miệng mình.
Cô nghĩ thầm: “Lấy kiểu gì được? Chẳng lẽ lấy từ trong miệng anh ra sao?”
Đỗ Minh Nguyệt bỗng nhiên hiểu ý đồ của người đàn ông này, khuôn mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng.
“Em đi về trước đây.” Nói xong, cô vội vã rời đi.
Trần Như Ngọc đứng ở bên ngoài, thấy Đỗ Minh Nguyệt chạy ra nên đã chụp ảnh lại.
Cô ta không tin, ngày mai người phụ nữ này còn sống thoải mái được.
Quả nhiên, đến sáng ngày hôm sau, khi Đỗ Minh Nguyệt tới công ty, ánh mắt của tất cả nhân viên nhìn cô đều là lạ.
Lúc đứng chờ thang máy, thậm chí còn có người chủ động nhường đường, tựa như cô giống như vi khuẩn vậy.
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi.
Đợi tới khi tới phòng làm việc, Dư Hồng Thu mới kéo cô vào nhà vệ sinh hỏi: “Minh Nguyệt, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lúc này, đột nhiên có người đi vào, cô ấy cũng không biết phải làm sao đành kéo Đỗ Minh Nguyệt vào trong phòng vệ sinh.
“Cô đã nghe nói chưa? Hôm qua, nhân viên mới của phòng kế hoạch định quyến rũ Chủ tịch Phong, kết quả là bị đuổi ra ngoài!”
“Chuyện này không phải rất bình thường sao? Kiểu người đàn ông tuyệt vời như Chủ tịch Phong thì ai chẳng muốn nhào tới.
Huống chi, người kia cũng chỉ là một người mới thôi!”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tôi nhớ người kia tên là Đỗ...!gì đó!”
“Đúng, đúng, đúng! Chính là cô ta.
Đúng là không biết xấu hổ.
Chủ tịch Phong đã kết hôn rồi, cô ta muốn làm kẻ thứ ba đến phát điên rồi chăng?”
Hai người kia trò chuyện một lúc rồi mới đi ra ngoài.
Bây giờ, Đỗ Minh Nguyệt mới hiểu ánh mắt của những nhân viên kia nhìn cô là có ý gì.
Lúc đầu, Dư Hồng Thu muốn nói chuyện này cho Đỗ Minh Nguyệt biết, nhưng không ngờ lại bị người ta nói trước.
“Minh Nguyệt à, cậu đừng buồn, bọn họ nói lung tung thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó, lập tức túm lấy tay cô ấy hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người lại nói bản thân quyến rũ Lâm Hoàng Phong.
Dư Hồng Thu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói cho Đỗ Minh Nguyệt biết mọi chuyện.
Hóa ra có người gửi hai bức ảnh vào trong nhóm công ty và nói rằng cô quyến rũ Chủ tịch Phong, sau đó bị anh từ chối nên đã khóc chạy ra ngoài.
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong thì nói ngay: “Cho tớ xem một chút đi.”
Cô cũng ở trong nhóm kia, nhưng vì luôn tắt