Đỗ Thùy Linh nghe xong, lập tức gật đầu một cái, dựa người vào lòng anh ta, dịu dàng nói: “Vẫn là anh tốt với em, suýt nữa em đã tin tưởng cô ta mất rồi.”
Hồ Đức Huy nghe thế là biết cô ta đã tin tưởng mình, bèn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô ta.
“Đồ ngốc, anh không tốt với em thì ai đối tốt với em chứ.”
Nếu Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt không chờ được cuộc gọi từ Đỗ Thùy Linh, trái lại là nhận được cuộc gọi của Hồ Đức Huy.
Ở đầu dây bên kia, Hồ Đức Huy không thể kiềm chế cơn giận, anh ta hỏi cô: “Đỗ Minh Nguyệt, đến cùng là cô muốn gì hả? Thế mà cô dám phái người theo dõi tôi!”
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt đang nằm xem hài trên tivi ở ghế sô pha, đôi chân trắng nõn của cô hơi co lên, lộ vẻ lười biếng, thoải mái vô cùng.
“Tôi còn tưởng rằng em gái tốt của tôi sẽ gọi điện thoại cơ, xem ra anh đã dỗ cô ta vui vẻ rồi?” Cô cười lạnh.
“Đỗ Minh Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám chia rẽ tình cảm giữa tôi với Thùy Linh, thì chớ trách tôi không nể tình!”
“Chia rẽ?”
Dường như Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy từ ngữ buồn cười, bèn đáp: “Hồ Đức Huy, bây giờ anh nên nhìn rõ ràng, tôi chỉ đang báo thù mà thôi.
Anh đã làm gì, bây giờ anh lại quên nhanh thế à?”
Hồ Đức Huy hiểu cô đang nói gì nhưng chỉ cần không có bằng chứng, thì anh ta vẫn nhất quyết cho rằng chuyện La Nghĩa không liên quan đến mình, anh ta còn không tin cô có thể làm gì mình.
“Đỗ Minh Nguyệt, tôi không biết cô đang nói gì, tôi thấy cô rõ ràng là ghen tị Thùy Linh với tôi.
Tôi cho cô biết, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt càng nghe càng bực mình, người đàn ông này đúng là quá đề cao bản thân, cuối cùng cô trực tiếp tắt cuộc gọi đến của anh ta.
Hồ Đức Huy thấy cô tắt máy, trong lòng tức giận mà không có chỗ trút.
Đỗ Minh Nguyệt này, cơ bản là một quả bom hẹn giờ.
Chỉ là không ngờ cuối cùng La Nghĩa chẳng thành công, còn khiến tung tích của anh ta bị lộ!
Cũng may gần đây Đỗ Chính Lâm ngày càng trọng dụng anh ta, chẳng bao lâu sau, tập đoàn Đỗ thị sẽ là của anh ta.
Đỗ Minh Nguyệt ở nhà nên bắt đầu rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô đi đưa cơm vào buổi trưa, thuận tiện nhìn xem có trò gì hay không!
Nghe nói Thúy Hân lại cãi vã với người khác, trùng hợp là cô gái kia cũng thích Trình Tuấn Dương.
Chuyện rõ ràng như vậy, Trình Tuấn Dương muốn giả ngốc đến khi nào.
Cũng không lâu lắm, thị trưởng quả thật không làm cho cô thất vọng, vẫn luôn tiến hành chèn ép Đức Huy.
Đỗ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ kinh ngạc của Đức Huy thì không khỏi đưa tay che miệng cười trộm!
Đúng lúc Lâm Hoàng Phong về đến nhà, anh thấy cô cười thì lập tức đưa tay ôm cô vào lòng, tò mò hỏi: “Có chuyện gì buồn cười thế, nói anh nghe nào!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn thấy Lâm Hoàng Phong trở về, lập tức giấu điện thoại đi, sau đó lắc đầu trả lời anh: “Không có chuyện gì buồn cười hết.”
Lâm Hoàng Phong làm sao tin được, bèn đưa tay giành lấy điện thoại của cô, tuy nhiên lại không biết mật khẩu.
Đỗ Minh Nguyệt lè lưỡi: “Chủ tịch Phong tài giỏi đến thế thì hãy tự mở nó ra nha!”
Lâm Hoàng Phong chu môi, vứt điện thoại sang một bên rồi ôm cô vào trong ngực.
“Anh không có cách mở nó ra, nhưng mà em thì chưa chắc!”
“Lâm Hoàng Phong, anh làm gì vậy? Anh cách xa em một chút.”
Trong quán bar Gold Star, Lâm Hiên Hữu đang ngồi vắt chéo chân trên sô pha, ánh đèn nhiều màu sắc sáng lập lòe xung quanh, trên sàn nhảy là các đôi quấn quýt.
Người ngồi đối diện với anh ta là thành viên trong hội đồng quản trị của công ty.
Lâm Hiên Hữu nhìn thấy bọn họ bèn nói ông chủ gọi thêm mấy cô gái ra.
Các thành viên trong hội đồng quản trị nhìn cảnh này thì khó hiểu hỏi: “Không biết phó tổng giám đốc gọi chúng tôi đến để làm gì?”
Lâm Hiên Hữu cười cười, đặt một cốc rượu trước mặt bọn họ.
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn uống một cốc cùng các vị, cảm ơn hội đồng quản trị đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này!”
Các thành viên trong hội đồng quản trị nghi ngờ nhìn anh ta nhưng vẫn cầm cốc rượu lên.
Đúng lúc này, mấy cô gái mà anh ta gọi đi đến, Lâm Hiên Hữu