Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
“Vâng ạ.”
Đến nơi, cô không ngờ là bảo vệ ở đây lại không cho bọn họ vào trong, như vậy không phải là phí công đi một chuyến này sao?
“Chú cho mẹ con cháu vào trong được không? Mẹ con cháu thật sự quen biết người ở trong này, cậu ấy là bạn của cháu.” Đỗ Thanh Vy hơi sốt ruột.
Nhân viên bảo vệ kia vẫn không đồng ý cho bọn họ vào, thấy không được Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt ra hiệu cho con gái.
Đỗ Thanh Vy nhìn bức tường không quá cao bên cạnh, hai người nhìn nhau cười rồi đi qua đó.
Nơi này khá xa nên gần như có rất ít người tới đây.
Đỗ Thanh Vy nhìn bức tường đó, không chắc chắn hỏi: “Mẹ có chắc là chúng ta trèo được lên không?”
Đỗ Minh Nguyệt quan sát một lát rồi trả lời: “Nếu không thì chúng ta có cách nào khác không?”
Đỗ Thanh Vy đang định nói không có thì đột nhiên nhìn thấy có một cái lỗ ở bên cạnh.
Cô bé rất vui mừng.
Cô bé vẫy mẹ rồi nhỏ giọng nói với Đỗ Minh Nguyệt: “Mẹ, mẹ, mẹ nhìn cái này đi.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng của cô bé thì đi sang, cô đi sang đến nơi thì đã thấy cô bé đang định chui qua cái lỗ đó để trèo qua bức tường.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, cái lỗ này có vẻ không thích hợp với cô lắm.
Đỗ Thanh Vy phấn khích vẫy tay: “Mẹ, mẹ, mẹ mau qua đây đi.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bức tường rồi lại nhìn thấy Đỗ Thanh Vy đã chui qua được.
Cuối cùng cô đành nhắm mắt chui sang.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không ngờ là người mình cũng nhỏ bé như vậy, qua một lát là cô đã chui qua được sang bên kia.
Đỗ Thanh Vy che miệng cười trộm rồi lấy cái lá cây trên đầu mẹ xuống.
Đỗ Minh Nguyệt biết cô bé đang cười chuyện gì nên trừng mắt nhìn nó một cái rồi cả hai người cùng đi tìm chỗ của Từ Lâm.
Từ Lâm ở tầng mười lăm, cô vừa ấn xong thang máy thì đã nghe thấy có người ở đằng sau bàn tán.
“Không phải trên tầng mười lăm chỉ có một nhà thôi sao? Nghe nói chủ nhà đó còn bị bệnh thần kinh.”
“Chẳng thế thì thế nào nữa? Những người chúng tôi ở đây cứ thấy cô ta là tránh, ai biết được cô ta có cắn người hay không?”
“Nhưng đứa con trai của cô ta có vẻ rất đáng thương.
Nói đến con trai của cô ta thì hình như lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy thằng bé đó rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Thanh Vy cứ đứng im lắng nghe, trong lòng càng cảm thấy thương Từ Lâm hơn.
Nói không chừng Từ Lâm từ trước đến giờ vẫn luôn âm thầm chịu đựng một mình, đến một người để tâm sự cũng không có.
Đi đến tầng mười lăm, Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Thanh Vy chia nhau ra tìm, cuối cùng cũng tìm thấy cửa nhà của Từ Lâm.
Bọn họ đi tới ấn chuông cửa, nhưng không có âm thanh gì vang lên cả.
Hai người nhìn nhau rồi Đỗ Thanh Vy nói: “Hay là chúng ta gõ cửa ạ?”
Thế là Đỗ Minh Nguyệt gõ cửa: “Xin chào, xin hỏi có ai ở nhà không ạ?”
Nhưng vẫn không có tiếng ai trả lời, điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi thất vọng.
Không lẽ bọn họ đã ra ngoài rồi sao?
“Thanh Vy, chúng ta đi thôi.
Xem ra bọn họ không có ở nhà rồi.” Đỗ Minh Nguyệt thở dài.
Đỗ Thanh Vy cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Đúng lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì con bé hỏi: “Mẹ, mẹ có ngửi thấy mùi gì không?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì lập tức dừng lại, quả đúng là có một thứ mùi rất nồng nặc.
Đột nhiên cô kêu lên “hỏng rồi” rồi nhanh chóng bảo Đỗ Thanh Vy gọi điện thoại cho cảnh sát.
“Đây là mùi gas, Thanh Vy, con mau báo cảnh sát đi.”
Cô bé không phải không hiểu câu nói này của mẹ có nghĩa gì nên lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Đỗ Minh Nguyệt thì không ngừng xô vào cánh cửa, cô định đẩy mở cánh cửa nhưng với sức lực của cô thì chuyện đó dường như là không thể.
Bất lực không làm được gì, cô chỉ còn biết hy vọng vào nhà ở bên dưới.
“Mẹ, Từ Lâm sẽ không có chuyện gì chứ?” Giọng của Đỗ Thanh Vy như sắp khóc.
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu cô bé rồi nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, con đừng sợ, đừng sợ.
Bây giờ mẹ đi tìm người, con đứng ở đây trông chừng.”
Cô chỉ có thể đi tìm quản lý tòa nhà để