Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt ra ngoài, Đỗ Thanh Vy mới vội vàng chạy sang: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, đột nhiên cô cảm thấy cổ họng rất khô.
“Mẹ không sao, đi xem bọn họ thế nào đã.”
Hai người kia đã được đưa lên xe cấp cứu.
Đỗ Minh Nguyệt và Đỗ Thanh Vy cũng đi cùng lên xe theo.
Sau đó hai người kia được đẩy vào trong phòng phẫu thuật.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Thanh Vy đến bệnh viện nên cô bé cảm thấy hơi sợ hãi, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo của Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt hình như cảm nhận được nỗi sợ của cô bé, cô ngồi thấp xuống, ôm con bé vào trong lòng.
“Thanh Vy, con đừng sợ, mẹ ở đây rồi.”
Thời gian làm phẫu thuật kéo dài rất lâu nhưng cuối cùng cũng kết thúc, ánh đèn phía trên vụt tắt và bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Giây phút cánh cửa mở ra, mùi cồn xộc tới khiến cho Đỗ Minh Nguyệt đau đầu.
“Bác sĩ, bọn họ sao rồi?”
Bác sĩ kia gỡ khẩu trang xuống rồi lắc đầu: “Đứa bé cứu được nhưng người phụ nữ kia vì dùng quá nhiều thuốc ngủ nên không qua khỏi.”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ là sẽ có kết quả như vậy, cô nhớ đến Từ Lâm thì vội vàng hỏi: “Vậy đứa bé đó hiện tại thế nào rồi? Có thể bị ảnh hưởng tâm lý gì không?”
Bác sĩ bắc đầu: “Chuyện đó chúng tôi không khẳng định chắc chắn được.
Đứa bé đã rửa ruột nhưng có lẽ bây giờ vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Nhưng cũng may là đứa bé không uống quá nhiều thuốc uống ngủ, nếu không thì có lẽ cũng không cứu được.”
Đỗ Minh Nguyệt thở phào trong lòng nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy khó chịu.
Dù sao cô cũng là một người mẹ, có lẽ về sau cô cũng mềm lòng đi.
Từ Lâm bị đẩy ra ngoài, lúc này cô mới phát hiện ra rằng thực ra thằng bé cũng rất yếu ớt.
Thằng bé gầy dơ xương, trên người không có được bao nhiêu thịt.
Đúng là trông vô cùng đáng thương, trái tim của Đỗ Minh Nguyệt giống như là có kim châm vậy.
Bên cạnh là mẹ của Từ Lâm với tấm vải trắng phủ trên người, cảnh tượng đó khiến người khác không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Cô đi vào trong phòng bệnh thường với bọn họ, cô vỗ đầu Đỗ Thanh Vy rồi nhẹ nhàng nói: “Con ở đây với bạn ấy trước, mẹ đi nộp tiền.”
Đỗ Thanh Vy gật đầu rồi ngồi bên cạnh trông chừng Từ Lâm.
Cô bé ngồi ở một bên nhìn Từ Lâm, bây giờ cô bé mới nhận ra hóa ra Từ Lâm thật sự rất gầy.
Không hề giống với những người bạn to khỏe trong lớp, bắp tay người nào người nấy còn to hơn cả đùi của Đỗ Thanh Vy.
Cô bé lấy tay chống đầu mình rồi đưa tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của Từ Lâm.
“Từ Lâm, cậu đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi.
Mẹ tớ đã cứu cậu ra ngoài rồi.”
Nhưng cậu bé nằm trên giường bệnh vẫn không hề động đậy, đến một chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại cũng không có.
Lần này Đỗ Thanh Vy thật sự không biết phải làm gì, cô bé chỉ biết lấy tay đỡ đầu rồi ngồi nhìn Từ Lâm.
Bây giờ Đỗ Thanh Vy mới phát hiện ra da của Từ Lâm rất đẹp, vừa trơn lại vừa mượt khiến cô bé không nhịn được mà chọc thêm vài cái nữa.
Đỗ Minh Nguyệt quay trở lại nhìn thấy khung cảnh như thế thì không khỏi cảm thấy bất lực.
Cô bảo cô bé chăm sóc cho Từ Lâm mà con bé này đúng thật là, chỉ biết chơi cho bản thân mình.
“Con đang làm gì vậy?” Đỗ Minh Nguyệt thể hiện thái độ.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt trở về thì lập tức thu tay lại: “Con vừa nhìn thấy trên mặt cậu ấy có con ruồi nên con muốn đuổi đi hi hi hi...”
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên là không tin những lời bịa chuyện của Đỗ Thanh Vy: “Con đấy à, cậu ấy đang bị bệnh đấy, con ngồi yên một chút đi.”
Đỗ Thanh Vy chu môi không phản bác lại, cô bé ngồi lại yên ổn trên ghế.
Đúng lúc đó thì Chu Thành An gọi điện thoại đến, Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang rồi nghe máy.
“Minh Nguyệt, hai người ngủ chưa? Anh không thấy nhà em sáng đèn.” Giọng nói của Chu Thành An vẫn cứ dịu dàng như thế.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới nhận ra trời đã tối rồi.
“Em đang ở bệnh viện, một lát nữa em sẽ về.
Anh đừng