"Trần Như Ngọc, cô rất tốt, nhưng giữa chúng ta không có tình cảm, cô cứ nói cô yêu tôi, nhưng mà cô đang yêu, chỉ có bản thân mình thôi!"
Một lời nói đứt của anh, khiến cô ta cảm thấy không còn đường cãi lại.
Trần Như Ngọc bụm chặt môi, sau đó cười lớn: “Lâm Hoàng Phong, anh đúng là kẻ xấu xa."
"Trần Như Ngọc, chúng ta hãy buông tha cho nhau, tôi sẽ trở về, xử lý ổn thỏa chuyện của chúng ta."
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt bỏ đi, thần sắc cô vẫn luôn hoảng loạn, giống như có người đang đuổi theo cô vậy.
Đỗ Thanh Vy hơi khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì vậy? Không đợi ba sao?"
Đỗ Thanh Vy không nói, cô quay lại phòng như thể đang bỏ trốn, rồi khóa cửa lại.
Lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, dựa vào cửa, thở hồng hộc nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Đỗ Thanh Vy lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô bé, bất ngờ ôm cô vào lòng.
"Thanh Vy, Thanh Vy..." Cô run rẩy và liên tục gọi tên Đỗ Thanh Vy.
Đỗ Thanh Vy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy mẹ mình như vậy khiến cô bé cảm thấy sợ hãi.
Cô bé vỗ vai nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ ơi, Thanh Vy ở đây, Thanh Vy ở đây, đừng sợ đừng sợ."
Sau đó Lâm Hoàng Phong vội vã chạy đến, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhưng lại không can đảm gõ vào.
Anh cúi đầu, không biết nên an ủi cô như thế nào, có lẽ, bây giờ cô không muốn gặp lại anh!
“Minh Nguyệt, em có ở đó không?” Anh trầm giọng hỏi.
Đỗ Thanh Vy nghe thấy giọng của Lâm Hoàng Phong, chớp mắt nói: “Mẹ ơi, là ba, là giọng của ba."
“Đừng mở, Thanh Vy đừng mở, mẹ xin con!” Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy nước mắt.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy mẹ như thế này, mắt cô bé đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói: "Được rồi, mẹ, con không mở cửa đâu, mẹ đừng khóc, Thanh Vy ở đây!"
Lâm Hoàng Phong không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, vẻ mặt có chút buồn bã, nắm chặt lấy tay mình.
"Minh Nguyệt, ngày mai anh quay về, xử lý chuyện giữa anh và Trần Như Ngọc, em ở lại đây đợi anh, em tin anh một lần được không? Anh không muốn mất em nữa, thời gian năm năm, anh đã chịu đựng đủ rồi."
Anh không thể tiếp tục mất đi cô năm năm nữa, anh sẽ sụp đổ mất.
Anh không biết Đỗ Minh Nguyệt có nghe thấy lời này hay không, quả quyết mà nói: "Nếu em dám chạy, anh sẽ tìm em, năm năm, mười năm, hai mươi năm, anh sẽ không từ bỏ."
Anh nhìn vào cửa, nhưng không nhận được phản hồi.
Anh cũng không rời đi, không biết là, người phụ nữ phía sau cánh cửa ấy, sớm đã khóc lóc thảm thiết biết nhường nào.
Đợi cho đến khi trời sáng, anh mới xoay người bỏ đi.
Đỗ Minh Nguyệt tỉnh dậy, trời đã rạng sáng, Đỗ Thanh Vy đã ngủ quên trên đùi cô, Đỗ Minh Nguyệt có chút phiền não vội ôm cô bé vào phòng.
Trên khuôn mặt của Đỗ Thanh Vy vẫn còn vương những vết hằn của nước mắt, cho thấy hôm qua cô bé đã rất sợ hãi.
Cô đưa tay sờ lên má Đỗ Thanh Vy, mỉm cười ôn hòa, nói: “Xin lỗi Thanh Vy, mẹ lại không thể chăm sóc tốt cho con."
Đỗ Thanh Vy chặc lưỡi, thì thầm một câu: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp: “Mẹ sẽ không khóc nữa, sẽ không khiến Thanh Vy phải lo lắng nữa."
Sau đó cô đi vào phòng tắm, lúc này mới nhận ra hai mắt đã khóc sưng lên rồi, cô che mặt mình lại, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Sau một hồi tắm rửa, Đỗ Minh Nguyệt mới nhìn ra ngoài cửa, những lời anh nói tối qua, cô đều nghe rất rõ ràng.
Nhưng có một số chuyện, không phải họ muốn là có thể giải quyết