“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt thân phận mợ chủ của nhà họ Lâm, anh đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn.
”
Nghe thấy cô nhắc đến thân thể, ánh mắt Lâm Hoàng Phong tối sầm xuống.
Nhớ lại hôm đó ở nhà họ Đỗ, hai vợ chồng Hồ Đức Huy cứ luôn miệng nói ma ốm, nhất thời Lâm Hoàng Phong vô cùng tức giận.
Đôi mắt nheo lại nguy hiểm, lại gần Đỗ Minh Nguyệt, giọng điệu chậm rãi thậm chí còn có chút mờ ám: “Cô yên tâm, một con ma bệnh như tôi không bị cô chọc cho tức chết được đâu.
”
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, Đỗ Minh Nguyệt lùi lại phía sau vài bước, hai chân quấn vào nhau, ngã thẳng xuống ghế sô pha.
Cô không muốn phát sinh chuyện gì với Lâm Hoàng Phong, ngày kết hôn, người đàn ông này đã suýt chút nữa chết trên người mình, điều đó đã tạo thành một bóng đen tâm lý không nhỏ trong lòng Đỗ Minh Nguyệt.
Hai tay ôm ngực, Đỗ Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt, thậm chí còn nói không rõ ràng: “Không phải, đừng, anh… anh…”
Trong đầu có vô số con hươu chạy qua, cô không muốn khí thế khi tức giận của bà chủ nhà họ Lâm giết đâu.
Giọng nói lễ phép của người giúp việc vang lên bên tai, kéo cô từ trong suy nghĩ lung tung trở về hiện thực: “Mợ chủ, cậu chủ có việc nên rời đi trước rồi, khi đi có nói bảo mợ ăn gì đó đi, không biết mợ muốn ăn cái gì?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì ngẩn ra, lén hé mắt phải ra, không thấy bóng dáng của Lâm Hoàng Phong, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng rời ánh mắt sang hướng khác, ho nhẹ hai tiếng che dấu xấu hổ: “Ờ… Cái gì cũng được.
”
Người giúp việc không để ý đến biểu cảm của cô, quay người trực tiếp rời đi.
“Ghê tởm.
Con bé kia dám chống lại nhà