Không ngờ người con gái luôn dịu dàng hiểu chuyện lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, Đỗ Chính Lâm tức giận run lên: “Nghiệp chướng.
Phản hết rồi.
”
Thấy tình thế không ổn, mẹ Đỗ Thùy Linh – Mai Như Lan vội vàng ra mặt làm lành.
“Được rồi được rồi, đều là người một nhà thì cãi nhau cái gì chứ, Đức Duy con đưa Thùy Linh lên phòng trước đi, những chuyện còn lại để mẹ nói với ba con.
”
Mai Như Lan liên tục nháy mắt với Hồ Đức Huy, sau đó anh ta nhanh chóng kéo Đỗ Thùy Linh rời đi.
“Ông Lâm, đừng giận nữa, nói đi nói lại không phải đều vì con gái của người phụ nữ đó gây chuyện sao? Nếu như nó đã không nghe lời, không phải còn có người phụ nữ Yến Thanh Nhàn kia sao? Sao ông có thể quen được chuyện này chứ?”
Lúc này chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, Mai Như Lan loại bỏ vẻ ngoài dịu dàng hiền lành mọi khi.
Nói lời độc ác, cả người như không có xương bám vào Đỗ Chính Lâm, hết lần này đến lần khác chạm vào cánh tay của người đàn ông, trong mắt tràn đầy vẻ dụ dỗ.
“Không phải Yến Thanh Nhàn bị nhà họ Lâm đưa đi rồi sao?”
Lúc này Đỗ Chính Lâm không còn tâm tư nghĩ đến loại chuyện đó, lúc đầu chỉ cảm thấy cử chỉ của bà ta thật hấp dẫn, nhưng không có tâm trạng để nhìn, tức giận đẩy phụ nữ trên người ra.
“Ông già hồ đồ này, Yến Thanh Nhàn có thân phận thế nào? Lâm Hoàng Phong sao có thể sắp xếp cho bà ta vào nhà họ Lâm được chứ? Chúng ta chỉ cần điều tra chỗ ở của bà ta, còn sợ con bé Đỗ Minh Nguyệt kia không ngoan ngoãn nghe lời chắc?”
Giọng điệu Mai Như Lan mềm mại quyến rũ, nhưng không thể che dấu được sự hung ác trong lời nói.
Nếu như bà ta không có ít thủ đoạn thế này, lúc đầu làm sao có thể đuổi Yến