Tới bệnh viện, Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn ngồi đợi kết quá, may là chỉ là bệnh nhỏ, rất nhanh đã có kết quả!
“Chỉ là thiếu máu thôi, chúng tôi đã tiêm cho cô ấy rồi, chỉ một lát sẽ tỉnh thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sắc mặt vui mừng: “cảm ơn bác sĩ!”
Sau đó cô còn đi nộp phí cho cô ta!
Làm xong tất cả, Đỗ Minh Nguyệt còn quyết định tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, đợi cô ta tỉnh lại!
Trịnh Ngọc An tỉnh lại rất nhanh, lúc tỉnh lại thấy mình ở bệnh viện thì nhất quyết đòi đi!
Đỗ Minh Nguyệt nhất thời không hiểu: “Cô sao thế? Bây giờ cô vẫn chưa khoẻ lại, đợi khoẻ hẳn rồi đi!”
“Không, tôi không thể ở đây được, tôi không có tiền!”
Trịnh Ngọc An nói.
Đỗ Minh Nguyệt giờ mới hiểu ra, cô thở dài: “Tôi đã trả tiền rồi, không sao đâu!”
Giờ thì Trịnh Ngọc An mới im lặng, cô ấy nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái rồi ngẩn ra, mãi lúc sau mới cảm ơn.
“Cảm ơn cô đưa tôi tới bệnh viện!”
Thực ra Đỗ Minh Nguyệt có ấn tượng với cô ta, cô cảm thấy chắc cô gái này không phải là người xấu.
“Chúng ta từng gặp nhau, cô nhớ không?” Đỗ Minh Nguyệt cười hỏi.
Nhớ chứ, đương nhiên là Trịnh Ngọc An nhớ, lần trước họ còn nói chuyện.
“Tôi có nhớ, xin lỗi cô, tôi không biết người đó là chồng cô!”
Ánh mắt cô ấy rất áy náy, lời nói cũng không phải giả dối.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ tới chuyện hôm đó, tuy trong lòng không thoải mái lắm nhưng người ta đã xin lỗi chân thành thế rồi thì cô cũng ngại nói nhiều.
“Không sao đâu, cô bị thiếu máu, nên ăn nhiều thịt!”
Trịnh Ngọc an cười khổ: “Tôi nào có tiền mua mấy cái đấy, tôi đúng là hết cách nên mới tìm anh ấy!”
Cô ta nói.
Đỗ Minh Nguyệt hơi đau lòng, vội nói: “Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý đâu!”
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt cũng hiểu được tình hình của Trịnh Ngọc An, đúng là một người đáng thương.
Trong nhà có mẹ bệnh nặng, ba thì không biết đâu rồi, bây giờ mình cô ấy chống đỡ.
Chả trách lại có suy nghĩ đó, cô lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô ta.
“Tôi không có nhiều tiền, cái này cho cô trước!”
Trịnh Ngọc An lắc đầu: "Tôi không thể nhận tiền của cô, tôi đã thiếu nợ chồng cô rất nhiều rồi."
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt nói: "Anh ta không phải chồng của tôi, cô đừng nói bừa."
Trịnh Ngọc An nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, không nín được cười: "Còn nói không phải, mặt đều đỏ như trái gấc rồi kìa."
Thật ra Trịnh Ngọc An thật sự thích Lâm Hoàng Phong.
Một người đàn ông có sức hút như vậy, có người phụ nữ nào lại không yêu chứ, nhưng mà mỗi lần xuất hiện, ánh mắt của anh chỉ rơi vào một người phụ nữ.
Cô liền biết mình đã không còn hi vọng gì.
Từ ban đầu không cam tâm, càng về sau càng tiêu tan, cô cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.
"Cô nói thế nào thì là vậy đi." Đỗ Minh Nguyệt cũng không từ chối nữa.
"Số tiền này, cô cầm lấy, coi như vay, chờ có tiền thì trả lại tôi cũng không muộn."
Trịnh Ngọc An thực sự cảm kích Đỗ Minh Nguyệt, cô cầm thấm thẻ kia, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt mời Trịnh Ngọc An ăn cơm, nhìn bộ dạng ăn như chết đối của cô ấy, cô thực sự thấy thương cô ấy.
Không thì bảo Lâm Hoàng Phong giúp đi, anh có nhiều tiền như vậy, việc này hẳn là không khó!
Khoan đã, vì sao lại tự nhiên nhớ tới người đàn ông kia vậy?
Đỗ Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng không thể không nói, thật ra tâm ý của mình, cô đều hiểu rất rõ ràng.
Sau khi Trịnh Ngọc An rời đi, Đỗ Minh Nguyệt không biết nên đi đâu, nếu về nhà thì lại một mình, cảm thấy cô đơn quá.
Con người vốn là như vậy, sau khi cảm nhận được ánh sáng thì đều không nguyện ý trở lại bóng tối.
Một khắc này, cô đột nhiên nhớ tới Lâm Hoàng Phong, không biết anh đã trải qua thế nào.
Chuyện của Đỗ Minh Nguyệt vẫn