Lâm Ngọc Yên đặt chiếc cốc giữ nhiệt của mình lên bàn, dịu dàng bước tới.
"Sao? Em nhớ anh rồi, không tới được sao?" Cô bước đến gần rồi ngồi vào ghế của anh ta, hành động có phần mờ ám.
Chu Thành An cau mày: “Ngọc Yên, lần trước tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi!"
Lâm Ngọc Yên bĩu môi, tựa hồ không muốn thảo luận chuyện này với anh ta, liền chuyển chủ đề.
"Món canh này là mẹ em nấu, mùi vị rất ngon, anh nếm thử đi!"
Chu Thành An nhìn cốc giữ nhiệt, không từ chối: “Đã là ý tốt của dì Lâm, tôi đương nhiên sẽ không từ chối."
Lâm Ngọc Yên thấy anh ta không nhìn mình, tự nhiên cảm thấy có chút buồn bã, sau đó, giật cây bút trong tay anh ta.
"Anh An, anh bận như thế sao? Em vào đây mà anh chẳng thèm nhìn em lấy một cái!"
Chu Thành An thở dài, không nói gì, sau đó cầm lấy một cây bút khác.
Lâm Ngọc Yên cắn môi, tức giận quăng cây bút trên tay đi.
"Anh An, anh không thích em như vậy sao? Phải chọc tức em thế à!"
Có lẽ Chu Thành An đã bị cô ta quấy rầy cảm thấy phiền hà, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
"Ngọc Yên, tôi rất bận, nếu như cô không có chuyện gì, lúc ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa lại!"
Lâm Ngọc Yên nghe vậy lập tức không hài lòng, xoay người lập tức rời khỏi phòng làm việc của Chu Thành An, còn dùng sức đóng chặt cửa lại.
Chu Thành An nhìn dáng vẻ cô ta tức giận, trên mặt không chút biểu cảm, tiếp tục cúi xuống làm tiếp phần việc của mình!
Lâm Ngọc Yên chạy ra ngoài, nhìn tòa nhà phía sau rồi hung hăng đạp cửa.
"Anh An, anh càng không thích tôi, tôi càng muốn có được anh, chúng ta cứ chờ mà xem, hừ!"
Sau đó, cô ta gọi vào điện thoại của ông Chu.
"Ông Chú phải không? Cháu là Ngọc Yên!" Lâm Ngọc Yên làm bộ dạng ngoan hiền.
Ông Chu vừa nghe thấy tên của Lâm Ngọc Yên, thì lập tức bật cười: “Là Ngọc Yên à, đã lâu không thấy cháu gọi điện cho ông rồi!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười: “Thật ngại quá, gần đây cháu khá bận, trưa hôm nay ông có rảnh không? Cháu đến tìm ông!"
"Ha ha, được, đã vậy thì cháu cũng kêu thằng An về luôn đi!"
“Không cần đâu ông.” Lâm Ngọc Yên lập tức ngắt lời: “Cháu mới vừa bước từ trong phòng làm việc của anh An ra đây, anh ấy có vẻ rất bận rộn!”
"Bận, thằng nhóc thối đó mà bận cái gì, có phải nó lạnh nhạt với cháu không, cháu cứ nói cho ông biết, ông sẽ giúp cháu."
"Không có thưa ông, không phải cháu muốn sang chơi với ông sao?"
Ông Chu nghe cô ta nói như vậy, cũng không muốn làm khó dễ nữa: “Thôi được được, cháu sang đây đi, ông bảo người làm cho cháu vài món ngon!"
"Cảm ơn ông, cháu sẽ sang đấy ngay!"
Chắc mấy chốc, xe đã chạy đến nhà họ Chu, ông Chu chống gậy bước ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Yên, liền tươi cười hớn hở.
"Ây dô, cháu Ngọc Yên càng lớn càng xinh đẹp nhỉ, đứa cháu đó của ông đúng là có phúc lớn!"
Lâm Ngọc Yên ngại ngùng mà tiến lên đỡ lấy ông ta: “Ông nội, ông đang nói lung tung cái gì thế ạ, hình như anh An không có thích cháu, sau này cũng không biết có muốn kết hôn với cháu không nữa!"
"Nó dám không kết hôn với cháu, thì ông sẽ đánh cho nó một trận nhừ tử, coi nó có ngoan ngoãn hay không!"
“Đừng mà ông, nếu như đánh hư rồi thì phải làm sao?” Lâm Ngọc Yên lộ vẻ lo lắng.
Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, ông Chu lập tức bật cười: “Ngọc Yên chúng ta lo lắng cho Thành An nhỉ, đừng lo cho thằng nhóc đó, Thành An nó là thằng nhóc hư đốn, sau này nếu nó có ăn hiếp cháu, cháu cứ nói với ông!"
Lâm Ngọc Yên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lia mắt đi, có vẻ như đang xấu hổ, nói: "Ông à, có phải anh An có người mình thích rồi không, lần trước thấy anh ấy cùng dùng bữa với một người phụ nữ, chẳng qua cháu chỉ đến để chào hỏi một tiếng, không ngờ anh An lại hung dữ với cháu một trận!"
Cô