"Ông thấy cháu là đang có ý đó, Thành An à, ông cực khổ nuôi dưỡng cháu thành người, không phải là vì để cháu cãi lại lời ông!"
Chu Thành An không dám nói lại, chỉ nghe ông ta phàn nàn, cho đến khi ông ta hết giận, anh mới đi ra ngoài.
Anh ta châm một điếu thuốc, sau đó bị Trịnh Ngọc An đi ngang qua nhìn thấy.
Trịnh Ngọc An làm y tá bán thời gian ở đây, bởi vì bây giờ cô ta đang rất thiếu tiền, bây giờ việc gì cô ta cũng đều làm, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
“Thưa anh, thật ngại quá, chỗ này không cho hút thuốc!” Trịnh Ngọc An chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc trên tường!
Sau khi Chu Thành An nhìn thấy liền lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, sau đó dập điếu thuốc đi.
Trịnh Ngọc An thấy thần sắc anh ta không tốt, bèn lấy trong túi áo ra một viên kẹo rồi nhét vào tay anh ta!
"Đừng hút thuốc nữa, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe, còn rất nhiều người quan tâm đến anh đấy!"
Đây là lần đầu tiên Chu Thành An bị một cô gái thuyết giáo khiến anh ta không khỏi bật cười.
"Tôi biết rồi!"
Trịnh Ngọc An nghe anh ta nói vậy, cũng cảm thấy bản thân có hơi nhiều chuyện một tý, thật ra chẳng qua là đang nghĩ đến một số chuyện, cho nên mới nói nhiều như thế.
Bây giờ bình tĩnh lại suy nghĩ, chuyện của người khác, chẳng có liên quan gì đến bản thân mình, kiếp này cô đúng là tệ hại.
Nghĩ đến đây, bầu không khí lập tức đông lại.
“Tôi đi làm việc trước đây!” Trịnh Ngọc An ho khan một tiếng.
"Được!"
Ngày hôm sau, thông tin tập đoàn Chu thị và nhà họ Lâm liên hôn được truyền đi, tuy Chu Thành An không hài lòng, nhũng cũng đành bất lực.
Chu Dương nghe được thông tin này, lập tức gọi điện cho Chu Thành An.
"Alo, anh hai, sao anh lại thỏa hiệp nhanh như thế? Không phải anh nói sẽ không kết hôn với Lâm Ngọc Yên sao?"
Hiển nhiên Chu Dương không biết chuyện của ông Chu.
Chu Thành An ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ sát đất to lớn kia, tuy anh ta cảm thấy tất cả giống như một cái lồng thú rộng lớn, nhưng anh ta có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được!
"Anh không có sự lựa chọn!"
Một câu không có sự lựa chọn đã nói lên vẻ bất lực trong lòng anh ta.
Chu Dương gãi gãi đầu: “Anh hai, có phải anh bị bắt cóc rồi không? Nếu anh bị bắt cóc thì chớp mắt cái đi"
"Chớp mắt em nhìn thấy được sao? Đừng nói nhảm nữa." Chu Thành An không muốn bàn thêm về chuyện này nữa.
Chu Dương thấy anh ta nói như vậy, cũng không tiện nói thêm gì, có lẽ đối với anh ta mà nói, chỉ cần không phải là người đó, là ai thì cũng đều vô nghĩa cả thôi.
Tin tức này khiến Lâm Ngọc Yên rất vui mừng, nhìn thấy mẹ Lâm đi ra, lập tức ôm lấy bà ta, mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ đã thấy chưa? Con nói con sẽ khiến anh An cưới con mà!"
Mẹ Lâm nhìn bài báo phía trên, xoa xoa đầu cô ta: “Phải, đây là con cố gắng thực hiện được, nhưng con cũng đừng hối hận!"
"Con không hối hận, chỉ cần có thể gả cho anh An, muốn con làm gì cũng được!"
Mẹ Lâm nhìn con gái mình như thế này, thở dài một hơi, nhưng trong ánh mắt lại có chút yêu chiều, suy cho cùng thì không có ba mẹ nào lại không yêu con mình cả.
Rất nhiều tờ báo đều đưa tin, dù sao thì thế lực của nhà họ Chu cũng thuộc hàng bậc nhất nhì ở đây.
Đỗ Thanh Vy nhìn khuôn mặt Chu Thành An trên màn hình lớn, vui vẻ kéo tay áo Đỗ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, đó không phải là chú An sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang, ảnh của anh ta và ảnh của Lâm Ngọc Yên được ghép chung trên màn hình, hai người trông có vẻ vô cùng xứng đôi!
Chu Thành An muốn đính hôn với Lâm Ngọc Yên? Xem ra mỗi người đều có nỗi bất lực của riêng mình, có thể nhìn ra, Chu Thành An thật sự không thích Lâm Ngọc Yên này.
Nhưng, vậy thì sao, trong giới hào môn, có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ!
"Mẹ ơi, đính hôn là cái gì, có phải