"Nói như thế, cô thật sự có con sao.
Có phải là lúc giám đốc Chu và thiên kim nhà họ Lâm quen nhau, cô xen ngang chuyện tình cảm giữa họ không?"
Nhìn thấy bọn họ ngày càng quá đáng, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi có chút khó chịu: “Đủ rồi, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các người, tránh ra!"
“Cô như thế này là mặc nhận sao?” Những phóng viên đó vẫn cố chấp không buông.
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại và nhìn các phóng viên một cách giận dữ.
"Là phóng viên, tôi hi vọng các người hãy đưa tin một cách trung thực, chứ không phải vì lợi ích của bản thân, mà làm điên đảo trắng đen!"
Lời nói của cô vô cùng sắc bén, ánh mắt lại không hề có ý lẩn trốn
Sau đó, cô đẩy bọn họ ra rồi đi vào trong căn hộ!
Trở lại căn hộ, cô lập tức bật máy tính lên, quả nhiên, trên mạng đều đang nói về chuyện của Chu Thành An và cô!
Không chỉ như thế, còn có hình ảnh nữa!
Hơn nữa còn nói cô dùng mọi thủ đoạn cướp lấy Chu Thành An trong khi anh ta đang qua lại với Lâm Ngọc Yên!
Đỗ Minh Nguyệt tức giận tắt máy: “Đúng là một lũ ăn nói bậy bạ!"
Sau khi tức giận, cô mới bình tĩnh lại, bây giờ cô như thế này, dự tính là cả trang mạng đều đang mắng chửi cô.
Tất nhiên, ngoài Đỗ Minh Nguyệt, ngay cả Đỗ Thanh Vy cũng bị người ta chế giễu trong lớp.
"Đỗ Thanh Vy, nghe nói mẹ cậu là tiểu tam, chả trách cậu không có ba, đúng là đáng thương thật!" Cậu nhóc trước đây luôn đối đầu với Đỗ Thanh Vy nói với vẻ mặt khinh bỉ.
“Cậu đang nói cái gì thế hả?” Đỗ Thanh Vy đứng dậy!
Cậu bé lùi lại vài bước, hiển nhiên là bị dáng vẻ đó của cô bé dọa cho sợ hãi, chỉ sợ cô bé đột nhiên ra tay.
“Sao, cậu còn không biết à, bây giờ bên ngoài đều đang nói chuyện xấu của mẹ cậu, nói mẹ cậu là tiểu tam!” Cậu bé lui về một khoảng an toàn mới dám lớn tiếng.
Đỗ Thanh Vy nghe cậu ta nói mẹ mình như thế, lập tức trở nên cáu kỉnh, sau đó trực tiếp nhảy qua bàn, đập mạnh một cái xuống người của cậu bé.
Cậu bé bị cô đánh lui mấy bước, sau đó mới đứng vững, cả người đau đến hồ đồ.
Chỉ có thể ngây người đứng nhìn Đỗ Thanh Vy, nói gì cũng đều quên rồi.
“Cậu dám nói mẹ tôi một lần nữa, tôi đánh cho cậu răng rụng đầy đất cậu tin không?” Đỗ Thanh Vy giơ nắm đấm với vẻ mặt hung dữ.
Cậu bé phản ứng lại và bắt đầu khóc lên: “Oa, cô giáo, Thanh Vy đánh con!"
Những người bên cạnh không dám đến gần Đỗ Thanh Vy, họ sợ bị Đỗ Thanh Vy đánh, nhìn thấy những vết hằn trên mặt cậu bé, họ đã xanh mặt rồi!
Có vẻ là rất đau, cho nên không ai dám đi khiêu khích Đỗ Thanh Vy.
Cậu bé chạy ra khóc, sau đó cô giáo nghe thấy động tĩnh liền bước tới.
Nhìn thấy vết thương trên mặt cậu bé, lập tức lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Ai đánh con?"
“Đỗ Thanh Vy!” Cậu bé chỉ vào Đỗ Thanh Vy: “Cô ơi, bạn ấy đánh con, cô nhất định phải báo thù cho con!”
Đỗ Thanh Vy đứng ở giữa với vẻ mặt ngỗ ngược, ánh mắt như muốn nói: "Nào, đến đây, tôi không sợ cô!"
Cô giáo liếc nhìn Đỗ Thanh Vy, sau đó nhìn vết thương trên mặt cậu bé, và hỏi: "Thanh Vy, con thực sự đánh bạn ấy à?"
Đỗ Thanh Vy hất cằm: “Đúng vậy, là con đánh cậu ta, cô hỏi thử cậu ta đã nói gì."
Cô giáo nghe cô bé nói như thế, bất giác nhìn về phía cậu bé, hỏi: "Có phải con đã nói gì không?"
Cậu bé ngay lập tức không vui khi nghe cô nói điều này.
"Những lời con nói đều là sự thật, mẹ cậu ta vốn dĩ là tiểu tam!"
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, Đỗ