Cô ta chẳng qua là không muốn so đo, chủ biên kia lại tưởng mình là thỏ trắng không biết gì sao?
"Cô chủ à, cũng không thể nói thế, tôi..."
"Anh không muốn cơ hội này thì vẫn còn có rất nhiều người khác muốn." Lâm Ngọc Yên cười khẩy nói.
Chủ biên kia nghe xong, liền biết việc không đơn giản, lập tức hỏi: "Ý cô là cô còn có tin tức khác?"
"Chẳng phải anh không đồng ý à, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Lâm Ngọc Yên châm chọc nói.
Chủ biên nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, lộ ra dáng vẻ tham lam: "Ôi trời, chuyện này dễ giải quyết mà, cô yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ làm mọi việc đâu ra đó."
"Thật sao? Không sợ tập đoàn Chu thị nữa rồi à?"
"Tiền trước mặt thì còn sợ gì, tôi là chủ biên, cô yên tâm, tuyệt đối sẽ đạt được hiệu quả mà cô mong muốn." Chủ biên nở nụ cười hèn mọn đáp.
Lâm Ngọc Yên không nhịn được liếc mắt, biết ngay đám người này chỉ có thế, đúng là khiến người ta buồn nôn.
"Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một tin tức còn bùng nổ hơn tin cũ."
Đỗ Minh Nguyệt, tôi không tin, cô còn có thể nhờ người tới giúp!
Tối, tin tức về Đỗ Minh Nguyệt đã được Chu Thành An xử lý hết, anh đi tới bệnh viện,x xa x nhìn thấy người nhà họ Chu đang nói chuyện với ông cụ Chu.
Chu Thành An không muốn đi tới, anh xoay người đi ra cầu thang, châm một điếu thuốc.
Sau đó khi anh trở lại phòng bệnh lần nữa, những người kia đã sớm không thấy đâu.
Mà anh nhìn thấy cô gái lần trước rút đi điếu thuốc lá của mình đang chăm sóc cho ông cụ Chu.
Nhìn thấy Chu Thành An tiến tới lập tức nhận ra.
"Là anh?" Trịnh Ngọc An kinh ngạc hỏi.
Chu Thành An lịch sự mỉm cười với cô một cái: "Vất vả rồi!"
Trịnh Ngọc An lắc đầu, sau đó cảm nhận được sau lưng có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, cô lập tức rụt cô một cái.
"Không có gì, tôi đi trước đây!"
"Được!" Chu Thành An mỉm cười đáp lại.
Sau khi Trịnh Ngọc An đi rồi, ông cụ Chu mới dò hỏi: "Hai đứa quen biết à?"
Sao Chu Thành An không biết trong lòng ông cụ đang nghĩ cái gì, anh tiến lên trước, trên mặt không đoán ra tâm tình.
"Ông an tâm dưỡng bệnh, có chuyện gì, tự cháu sẽ giải quyết!"
Ông cụ Chu thấy bộ dạng này của anh, muốn nói gì lại thôi.
"Cháu đi đi, trông thấy cháu là ông bực mình, cháu cũng đừng tới nữa."
"Được, vậy cháu đi trước, ông nội tự chăm sóc mình đi."
Chu Thành An cũng không níu kéo, ông cụ Chu hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo: "Đi đi, đi đi!"
Nhưng đến ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt tưởng là sóng yên biển lặng rồi, ai ngờ lại còn tin tức còn lớn hơn truyền ra.
Chính là chuyện của cô và Lâm Hoàng Phong, cô không ngờ, chuyện của mình và Lâm Hoàng Phong lại bị người ta lột ra.
Còn nói cô mặt dày quấy lấy Lâm Hoàng Phong, cuối cùng Lâm Hoàng Phong không cần cô nữa, mới đến thành phố Vinh quyến rũ Chu Thành An.
Đồng thời, còn nói cô đa phần vì tiền tài mới tới với họ.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cư dân mạng không ngừng bình luận chửi bới cô, ngôn ngữ ô uế không chịu nổi, thế cô mới biết, bạo lực mạng rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.
Đỗ Thanh Vy dụi mắt, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, ngơ ngác hỏi: "Mẹ ơi, mẹ dậy sớm thế?"
Đỗ Minh Nguyệt lướt qua những tin tức kia, sau đó giả vờ như không có chuyện gì.
"Ừm, mẹ muốn làm đồ ăn sáng." Cô ngồi dậy, sau đó quay người nói: "Thanh Vy, hôm nay chúng ta nghỉ học nhé?"
Đỗ Thanh Vy mở to mắt nhìn cô, hỏi: "Vì sao không đi, hôm nay trường