"Bây giờ anh đừng đến, ngoài cửa đều là phóng viên, anh mà đến, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh." Đỗ Minh Nguyệt nói.
Lâm Hoàng Phong nở nụ cười, dịu dàng nói: "Ngốc ạ, anh sẽ không sao đâu."
Nói xong, Lâm Hoàng Phong liền cúp máy.
Mặc dù anh nói như vậy nhưng trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vẫn rất lo lắng, cũng không ngờ là anh tới thật.
"Gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng cục cảnh sát thành phố Vinh, bảo ông ta điều người tới." Lâm Hoàng Phong lạnh giọng nói.
Tiêu Hồng Quang lên tiếng: "OK sếp!"
Lâm Hoàng Phong nhanh chóng đi tới, bên cạnh anh còn có cảnh sát đi cùng, những phóng viên kia lập tức không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng mà không ít người nhận ra anh là Lâm Hoàng Phong, nhao nhao chụp ảnh, chỉ hận rằng mình bị ngăn cản, không hỏi được cái gì.
Nếu không đây chắc chắn là một tin hot.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, vẫn luôn trầm mặc, nếu như Lâm Hoàng Phong bị bao vây thì cô nhất định sẽ xông ra, cứu anh.
Nhưng rõ ràng là cô nghĩ nhiều rồi.
Lâm Hoàng Phong gõ cửa: "Nguyệt, Nguyệt, là anh đây!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe được tiếng của Lâm Hoàng Phong, lập tức nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, đèn flash liên tục chớp lóe, Đỗ Minh Nguyệt không thể không dùng tay che đi.
Lâm Hoàng Phong thấy cảnh này, mặt trầm xuống, sau đó ôm cô vào trong lòng.
"Đuổi đi!"
Tiêu Hồng Quang lập tức hiểu ý của cô, cùng với bảo vệ và cảnh sát đuổi đám phóng viên ra ngoài.
Đỗ Minh Nguyệt ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh, mũi cô cay cay, lập tức khóc lên.
"Hoàng Phong, em sợ lắm!"
Tay cô nắm chặt áo của anh, dường như chỉ sợ anh lại đột nhiên biến mất.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng vừa đau vừa xấu hổ day dứt.
Anh ôm cô chặt hơn một chút, an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, có anh đây rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt khóc một hồi, lúc này mới thấy dễ chịu hơn, sau đó nhận ra mình lại núp trong ngực anh liền thẹn thùng lui ra.
Lâm Hoàng Phong nở nụ cười, bắt lấy tay cô, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô đi!
"Đồ ngốc, anh chỉ hi vọng em có thể ỷ lại vào anh nhiều hơn một chút thôi! Em giải thích với anh xem, xảy ra chuyện lớn thế, vậy mà chẳng nói với anh câu nào."
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lảng đi nhìn chung quanh, nói lái sang chuyện khác.
"Đúng rồi, Thanh Vy vẫn chờ anh đây, em đi gọi nó."
Nói xong, anh chưa kịp phản ứng, cô đã lập tức đi vào.
Trên mặt Lâm Hoàng Phong đầy vẻ cưng chiều lắc đầu, sau đó cũng theo vào.
Thanh Vy và Từ Lâm đang ngồi trên giường, Từ Lâm nhìn Thanh Vy, có chút bận tâm hỏi: "Chị Thanh Vy, chị không sao chứ?"
Đỗ Thanh Vy lắc đầu: "Không sao, chỉ là không vui thôi, ba đã nói rồi, sao lại đổi ý chứ?"
Từ Lâm biết cô bé vẫn luôn chờ mong một ngày này, bây giờ lại không thể đi, đương nhiên trong lòng không vui.
Đang không biết làm sao an ủi, Đỗ Minh Nguyệt lại gõ cửa phòng.
"Thanh Vy, có thể ra ngoài rồi, con xem ai tới này." Đỗ Minh Nguyệt mở cửa.
Đỗ Thanh Vy ngẩng đầu, nhìn cô một cái, đột nhiên hưng phấn lên: "Chẳng lẽ là ba tới ạ?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, còn không ra à?"
Đỗ Thanh Vy nhảy xuống, vui sướng chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn được bóng người quen thuộc ở cửa ra vào.
Cô bé nở nụ cười, đôi chân ngắn lạch bạch chạy về phía anh.
"Ba ơi, ba ơi, thật sự là ba sao?"
Lâm Hoàng Phong bế cô bé lên, nhéo nhẹ cái mũi của cô bé, cười nói: "Không phải ba, chẳng lẽ còn có ai khác sao?"
Đỗ Thanh Vy ôm