Cậu bé tựa vào trên tường, cúi đầu, dùng mũi chân di di ma sát trên mặt đất, không có để ở trong lòng lời nói của các cô.
Chỉ có điều trong lòng lại có chút oán trách.
Chuyện kiểu như thế này, có gì hay ho đâu mà nói cho Đỗ Minh Nguyệt biết chứ.
"Phải đó." Vị giáo viên kia cười híp mắt trả lời.
"Vậy… Vậy có cách nào để bổ túc lại không?" Đỗ Minh Nguyệt gấp gáp hỏi.
Vị giáo viên kia chợt vỡ lẽ, Đỗ Minh Nguyệt hiểu nhầm ý của mình.
Cô giáo khoát tay một cái: "Không không không, ý tôi không phải thế.
Mỗi một người đều sẽ có sở trường và sở thích riêng của mình.
Kiến thức mà chúng tôi chỉ dạy cùng lắm chỉ là tô vẽ bên ngoài thôi.
Sở dĩ tôi nói ra, là hy vọng chị có thể để ý, phát hiện ra là bé con thích cái gì, từ đó phát triển về mặt đó nhiều hơn!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe được cô giáo nói như vậy, giờ mới hiểu được ý cô giáo muốn biểu đạt.
"Cô yên tâm đi.
Tôi sẽ chú ý, hướng cho bé phát triển sở thích mà bé hứng thú yêu thích.
Có điều, về chuyện học hành, vẫn phải theo kịp."
Nghĩ đến hẳn là do chuyện xảy ra lúc trước, khiến cho cậu bé trong lòng có chút khổ sở, cho nên thành tích mới tuột xuống.
Lâm Bảo Phong nghe bọn họ nói chuyện, không kiềm được cười lạnh một tiếng.
Cậu bé vẫn còn ở đây, thế mà lại đi nói những chuyện này.
Sau khi nói chuyện với giáo viên, Đỗ Minh Nguyệt xoay qua hỏi: "Bảo Phong, con có sở thích gì không?"
Lâm Bảo Phong quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt đầy lạnh nhạt trả lời: "Không có, tôi không cần dì lo!"
Đỗ Minh Nguyệt biết, cậu bé rõ ràng không muốn để cho cô quan tâm đến mình.
"Con không cần phải lo.
Con cứ làm kiểm tra cho tốt đi là được!" Đỗ Minh Nguyệt cũng không khỏi tăng cao âm điệu.
Vốn cho là Lâm Bảo Phong sẽ có điểm phản ứng, nhưng lại cũng không có, lúc này Đỗ Minh Nguyệt cũng bế tắc.
Lập tức bầu không khí liền trở nên lúng túng, Thanh Vy gắt gao nhìn chằm chặp vào Lâm Bảo Phong.
Cái con người này, thật đúng là làm cho người ta chán ghét.
Vì không để cho Đỗ Minh Nguyệt nhàm chán, Thanh Vy không thể làm gì khác hơn là chủ động đáp lời.
Đỗ Minh Nguyệt không có nói gì.
Có điều, cô không biết là, có một người đi theo phía sau của cô.
Đó chính là Hồ Đức Huy.
Hồ Đức Huy nhìn Đỗ Minh Nguyệt, nghiến chặt răng.
"Mẹ nó, không nghĩ tới thật sự là Đỗ Minh Nguyệt, cô ta lại trở lại." Hồ Đức Huy nói nhảm một câu.
Lúc nãy vừa tới mua đồ, đúng dịp thấy Đỗ Minh Nguyệt, vì vậy liền bắt một chiếc taxi đi theo cô.
Không nghĩ tới Đỗ Minh Nguyệt lại trở lại, thật là trời cũng giúp anh ta.
Anh ta cũng thông qua một ít đường dây mới biết, lúc đầu chuyện của người phụ nữ kia chính là do Đỗ Minh Nguyệt tìm Chủ tịch thành phố cùng nhau hợp tác xử lý anh ta.
Không nghĩ tới rằng người phụ nữ kia dám ở sau lưng mưu toan với anh ta.
Hại anh ta bây giờ ra nông nỗi này.
Hết thảy mọi chuyện đều do Đỗ Minh Nguyệt kia gây ra.
Người thất bại sẽ đem hết nguyên nhân và trách nhiệm của mình đổ lên trên đầu người khác.
Hồ Đức Huy cũng giống vậy.
Nhưng mà, anh ta bị dồn vào đường cùng, nội tâm cũng dần dần vặn vẹo.
Biết đâu đấy, anh ta có thể bắt được một khoản tiền từ chỗ Đỗ Minh Nguyệt, sau đó rời khỏi nơi này.
Chỗ này, có tai mắt của Đỗ Chính Lâm.
Nếu quả thật bị bắt, anh ta liền chỉ có một con đường chết.
Cho nên, anh ta phải nghĩ cách, rời khỏi nơi này.
Trở lại biệt thự, Đỗ Minh Nguyệt lúc này nhận được điện thoại của Trương Văn Thành.
Lúc này cô mới nhớ tới lời hẹn với Trương Văn Thành.
Mà bây giờ đã qua mất mấy ngày rồi.
Trên mặt cô lập tức lộ ra vẻ áy náy, sau đó nhấn lại nút trả lời: "Xin lỗi nha Trương Văn Thành, chuyện có hẹn em quên mất tiêu!"
Trương Văn Thành có vẻ đã biết, sau đó cười trả lời: "Không có sao.
Ngày đó anh cũng vừa vặn có nhiệm vụ, cho nên cũng không đi!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh ta nói như vậy, có chút nửa tin nửa ngờ: "Có thật không?"
"Đúng vậy, cho nên em không cần cảm thấy áy náy!" Trương Văn Thành ung dung trả lời.
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật rất sợ Trương Văn Thành sẽ chờ ở nơi đó.
Bởi vì chuyện của Lâm Bảo Phong, cô cũng quên mất.
Nếu như anh ta thật chờ ở nơi đó, cô sẽ áy náy muốn chết.
"Nhưng vẫn muốn nói tiếng xin lỗi với anh." Đỗ Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại di động.
Vốn chính là mình quên mất, sau chuyện