Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, những cánh hoa rải rác bay trên tóc cô, dáng vẻ vui tươi khiến anh động tâm lại đau lòng.
Anh nhìn cô trìu mến hỏi: “Em hy vọng anh bỏ cuộc sao?”
Tiêu Hồng Quang chở Lâm Hoàng Phong đến công ty, khi đi ngang qua một cửa hàng, anh ta đột nhiên hô lên, “Đó không phải là phu nhân và cảnh sát Trương sao?”
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, quay đầu nhìn bên ngoài cửa kính xe.
“Dừng xe!”
Một tiếng phanh gấp vang lên trên đường, Tiêu Hồng Quang ngả người đầu gần như sắp đập vào vô lăng.
Mẹ nó! Một tiếng dừng xe này của Lâm Hoàng Phong ẩn chứa không biết bao nhiêu lửa giận.
Sớm biết, anh ta sẽ không nói những lời này, nhìn dáng vẻ, bà Lâm chắc chắn xong đời rồi.
Lâm Hoàng Phong ngồi ở trong xe, nhìn cửa hàng phía bên đối diện, thấy Đỗ Minh Nguyệt cùng Trương Văn Thành đang ở chung một chỗ, anh khẽ nheo mắt lại.
Tiêu Hồng Quang ở trong xe, chỉ cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, anh ta hận không được vỗ miệng mình một cái.
Tại sao lại nhìn được hai người họ, tại sao cái mồm này lại nói ra.
Thật lâu sau, tại thời điểm mà Tiêu Hồng Quang cho rằng anh sẽ đi bắt gian, thì anh lại mở miệng bình tĩnh nói, “Đi thôi!”
Tiêu Hồng Quang, “…”
Mọi chuyện như vậy là sao? Anh ta còn nghĩ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Thấy Tiêu Hồng Quang không nhúc nhích, Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu, “Sao còn chưa đi?”
Chỉ với một câu nói, Tiêu Hồng Quang biết Lâm Hoàng Phong đang tức giận nên lập tức khởi động xe rời đi.
“Đi gặp chủ tịch Phong!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Trương Văn Thành trước mặt, cũng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Trương Văn Thành như thế này có chút kỳ quái.
Cô chớp chớp mắt, sau đó trả lời, "Em đương nhiên là mong anh từ bỏ.
Nếu người đó hạnh phúc thì cũng không nên làm phiền họ nữa.
Anh nên tìm hạnh phúc cho riêng mình.”
Trương Văn Thành ánh mắt tối sầm lại, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng khó tả, "Thật sao? Em nghĩ như vậy à?"
"Đúng vậy, nếu cô ấy quan tâm đến anh, cô ấy nhất định cũng mong rằng anh có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình."
Trương Văn Thành không tiếp lời, Đỗ Minh Nguyệt mím mím môi, có phải cô đã nói sai cái gì rồi không? Tại sao cảm giác anh ta không được vui cho lắm, chẳng lẽ, anh ta thật sự không định từ bỏ.
Trầm mặc một hồi, Đỗ Minh Nguyệt mở miệng nói, “Anh Thành, anh cảm thấy Hoắc Minh Vân như thế nào?”
Sự mất mát trong mắt Trương Văn Thành càng lộ rõ, anh ta bật cười, giờ mới hiểu được mục đích cô gọi anh ta ra ngoài là gì.
“Cô Hoắc rất tốt!”
“Anh phải biết rằng cô ấy rất thích anh, thích từ rất lâu rồi.
Thực sự người kiên trì như vậy không có nhiều.” Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nói.
Trương Văn Thành nhìn cô, hỏi ngược lại, “Vậy anh thích cô gái kia nhiều năm như vậy, hẳn là anh cũng nên theo đuổi cô ấy sao?”
“Không thể!” Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng ngắt lời.
Trương Văn Thành nhướng mày nghi hoặc hỏi, “Tại sao?”
Tại sao? Cô nói, Hoắc Minh Vân vốn chỉ là chơi đùa thôi.
Dĩ nhiên, cô sẽ không nói thẳng ra như vậy.
"Nếu làm như vậy chỉ càng gây thêm phiền phức cho cô ấy, vậy tại sao anh vẫn phải nói ra?"
Trương Văn Thành đã biết suy nghĩ của cô, tuy rằng rất mong đợi, nhưng vẫn có chút buồn bực.
“Thật không? Anh hiểu rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh ta nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nói như vậy, Hoắc Minh Vân sẽ có cơ hội đúng không?
“Đúng vậy, anh nên đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Em nghĩ Hoắc Minh Vân là một cô gái rất tốt."
Trương Văn Thành đáp lại: "Cô Hoắc quả thực là một cô gái tốt.
Cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn."
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, anh ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta đang gián tiếp từ chối cô.
“Không phải, cảnh sát Trương, Hoắc Minh Vân cô ấy...”
“Minh Nguyệt, năm năm nay em sống thế nào?” Trương Văn Thành đột nhiên ngắt lời cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Trương Văn Thành và biết rằng anh ta không muốn nói về chủ đề này nữa.
Cô thở dài và nói, “Em khá tốt, Thanh Vy cũng rất ngoan.”
Thanh Vy? Chắc hẳn đó là con của cô.
“Thật không? Vậy thì tốt.”
Trương Văn Thành đột nhiên không biết phải hỏi cái gì, tất cả những lời đó đều nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không biết nên nói gì, vì vậy họ cứ im lặng đi bên cạnh nhau.
Lúc rời đi, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nhìn thấy trung tâm thương mại,