Từ Lâm ngẩng đầu lên, “Nếu không phải làm như vậy, cậu tại sao lại sợ tôi nói cho người khác.
"
Bảo Phong vốn là không vui, nhưng bây giờ nghe cậu bé nói như vậy, càng thêm tức giận.
Trực tiếp không cần nghĩ ngợi, liền động thủ tiến lên.
“Cậu cũng chỉ giống như tôi, sống nhờ ở mái nhà của người khác, có cái gì mà phải giả vờ thanh cao.
”
“Bảo Phong, dừng tay lại!”
Thanh Vy thấy hai người bọn chúng đánh nhau, lập tức trở lên bối rối.
Từ Lâm hiển nhiên không phải đối thủ của Bảo Phong, nhìn nắm đấm của Bảo Phong liên tục đánh vào người Từ Lâm, cô bé vô cùng lo lắng.
“Bảo Phong, cậu đủ rồi đó, đừng đánh nhau nữa.
”
Thanh Vy tiến lên muốn ngăn lại, nhưng Bảo Phong căn bản đã mất khống chế.
Ngay khi tay của Thanh Vy đặt lên người Bảo Phong, cậu bé hất tay một cái khiến cô bé không đứng vững ngã sõng soài ra đất.
Cộp một cái, trán cô bé va vào cạnh bàn.
Từ Lâm hét lên khi nhìn thấy vết thương của Thanh Vy, không biết sức mạnh từ đâu mà đánh ngã Bảo Phong.
Cậu bé giơ nắm đấm lên, Bảo Phong lập tức dùng tay chặn lại.
Nhưng Từ Lâm căn bản không có đánh xuống, cậu bé biết, mình không có tư cách.
“Nếu như, chị Thanh Vy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết cậu, nhất định.
” Từ Lâm mất khống chế nói.
Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong cũng đã nghe thấy động tĩnh, hai người nhìn nhau một cái, sốt ruột chạy lên lầu.
Vừa mở cửa, liền thấy Thanh Vy nằm ở trên mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt liền trở lên tái nhợt.
“Thanh Vy! ” Đỗ Minh Nguyệt lo lắng chạy tới bên cạnh cô bé.
Thanh Vy đã hôn mê bất tỉnh, Từ Lâm ngồi ở bên cạnh cô bé, cả người đều vô cùng khẩn trương.
“Đã có chuyện gì xảy ra? Thanh Vy bị sao thế này?”
Từ Lâm vẻ mặt tự trách, nghẹn ngào nói, “Đều là do cháu sai, cháu không bảo vệ tốt chị Thanh Vy.
”
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, vội vàng ôm con gái đi bệnh viện.
Lâm Hoàng Phong nhìn Bảo Phong một cái, sau đó cũng chạy theo cùng Minh Nguyệt đi tới bệnh viện.
Cũng may Thanh Vy không có chuyện gì, chẳng qua là hôn mê bất tỉnh, Đỗ Minh Nguyệt tâm trạng lo cơ thể cô lập tức mềm nhũn.
Thấy vậy, Lâm Hoàng Phong tiến tới đỡ lấy ôm cô vào trong lắc đầu, “Em không sao, chỉ là sợ hãi quá nên chân mềm nhũn đi.
”
Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng, sau đó đỡ cô đi xem Thanh Vy.
Từ Lâm đứng ở một bên, trên mặt đều là áy náy, qua hồi lâu, cậu bé mới đi ra ngoài.
“Thật xin lỗi chú dì, đều là do cháu, là cháu làm hại chị Thanh Vy phải nằm ở đây, chú dì phải mắng, phải mắng cháu đi.
”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thể đang chờ đợi phán xét của tòa án.
ngôn tình hay
Cô bước đến gần cậu bé, chạm vào đầu Từ Lâm, nhẹ giọng nói, “Từ Lâm, đây không phải là lỗi của cháu!”
Từ Lâm sau đó đã kể cho Đỗ Minh Nguyệt những gì đã xảy ra.
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, không rõ trong lòng là cảm xúc gì.
“Dì biết.
” Đỗ Minh Nguyệt trầm mặc hồi lâu, sau đó thản nhiên nói.
Lâm Hoàng Phong có chút bận tâm, ôm bả chút.
”
“Không, để em đi!”
Ánh mắt cô hiện lên sự kiên định, cô cũng không tin, đứa trẻ dù có bướng bỉnh đến cỡ nào, cô cũng đều đã hàng phục qua.
Nhưng mà Bảo Phong kia, liền khiến cô trở lên bế tắc.
Bảo Phong một mực ở nhà, má Ngô nhìn một màn vừa phát sinh, trong lòng cũng có chút bận tâm, cho đến khi thấy Đỗ Minh Nguyệt trở lại.
“Cô Lâm, đứa trẻ không sao chứ?” Má Ngô mặt đầy lo lắng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt hướng phía bà ấy cười một tiếng, ôn nhu nói, “Đứa trẻ không có sao, bà yêu tâm đi!”
Má Ngô sau khi nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Không sao thì tốt! Không sao thì tốt!”
“Má Ngô, Bảo Phong đâu?”
“Nó vẫn còn ở trong phòng, không có đi ra ngoài.
”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó đi lên phòng của Bảo Phong.
Bảo Phong nằm ở trên giường, dùng chăn che kín đầu.
Đỗ Minh Nguyệt tiến lên, đem