“Con bé mới tỉnh, em cũng đừng làm loạn thêm nữa.”
“Thêm loạn? Em làm gì có thêm loạn, em quan tâm con bé cũng không được sao?” Đỗ Minh Nguyệt tức giận nói.
Lâm Hoàng Phong nhéo mũi cô một cái, cười nói, “Anh cũng không nói.”
Thanh Vy im lặng nhìn mình cha mẹ, thở dài than thở, “Ba, mẹ đừng thể hiện tình cảm trước mặt con được không? Con vẫn còn là một đứa trẻ.”
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Hoàng Phong, anh lập tức nộp khí giới đầu hàng.
Từ Lâm vừa tan học, liền vội vàng chạy đến phòng bệnh, thấy Thanh Vy tỉnh lại, vô cùng vui vẻ.
“Chị Thanh Vy, chị không có sao chứ?”
Thanh Vy cười lắc đầu một cái, “Chị không sao, mọi người không cần phải lo lắng.”
Nói xong, còn cố ý vẫy vẫy cánh tay, bày tỏ mình một chút chuyện cũng không có.
Từ Lâm sau khi xem, lúc này mới giống là thở phào nhẹ nhõm vậy.
Trên đường, tài xế đón bọn họ, Bảo Phong cũng ở đó, nhưng không để ý tới cậu bé.
Có lẽ, cậu bé căn bản cũng không quan tâm Thanh Vy như thế nào.
Thanh Vy giống như một người lớn, đang an ủi Từ Lâm, cái này làm cho Đỗ Min Nguyệt cảm thấy có chút dễ thương.
Sau đó, Thanh Vy ở viện mấy ngày sau liền xuất viện, mà Bảo Phong cũng bởi vì chuyện này, cùng Thanh Vy càng trở lên kiệm lời.
Tina cũng tiến hành chữa trị đối với Bảo Phong, chẳng qua là cậu bé một mực không phối hợp.
Cho nên hai người lúc nào cũng ở trong tình trạng như đối thủ vậy.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn quần áo xốc xếch của cô ta, không biết tại sao, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng sảng khoái.
Tina tức giận vò tóc, "Này đừng tưởng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì."
Đỗ Minh Nguyệt đặt ly trà trước mặt cô ta, "Đương nhiên là cô biết tôi đang nghĩ gì, chỉ là có chút khổ cực cho cô rồi.”
Tina cầm cốc trà lên, sau đó tức giận nghiến răng, “Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy có một cậu bé cố chấp như vậy.
Cái gì cũng không chịu nói, một chút cũng không chịu phối hợp.”
Đỗ Minh Nguyệt có thể hiểu được cảm xúc của cô ấy, sau tất cả, cô ấy cũng đã cảm nhận được điều đó.
"Đứa nhỏ kia, tư tưởng rất nghiêm trọng sao?”
“Đúng vậy, cậu bé chính là nội tâm khép kín, không muốn để cho bất kỳ người nào đi vào, có chút khó khăn.”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, rơi vào trầm tư, sau đó hỏi, “Chẳng nhẽ không còn phương pháp nào khác sao?”
“Tất nhiên là có, chỉ là đối với đứa trẻ không được tốt.”
Một khi cậu bé vẫn còn là trẻ con, có những phương pháp không thích hợp để áp dụng, cho nên chuyện này phải thật thận trọng cân nhắc.
Tina không muốn thảo luận thêm về chuyện của cậu bé, nếu còn tiếp tục nữa, cô ta sẽ chết vì tức mất.
Sau đó, cô ta di dời ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Minh Nguyệt, mặt đầy mập mờ.
“Cô cùng với Lâm Hoàng Phong, làm sao lại ở chung với nhau?”
Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ tới cô ta sẽ hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời không chú ý, thiếu chút nữa sặc nước.
“Cô làm sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này.” Đỗ Minh Nguyệt mặt có chút ửng đỏ.
Tina cảm thấy thật thú vị, dẫu sao cái tên Lâm Hoàng Phong kia, cũng không phải là ai cũng có thể động vào.
“Tôi chính là tò mò.
Làm sao? Tò mò một chút cũng không được à?”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn tách trà, cái cô nàng này tính khí thật bốc lửa, rất dữ dội.
“Không, tôi không có ý đó!” Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu và nở một nụ cười lịch sự.
Lúc này, Tina đột nhiên nở một nụ cười tự mãn.
Cô ta đến gần hỏi mơ hồ: "Hai người, ai thích ai trước?"
Giống như, cô suy nghĩ một chút, lúc đó