"Không phải? Cô nói rằng việc cô sống trong khu ổ chuột là giả sao?"
Đầu óc Đỗ Minh Nguyệt hơi choáng váng, những ký ức về quá khứ lại trào dâng.
"Ba...!Ba đừng đuổi mẹ con con đi!"
Cơ thể cô bé Đỗ Minh Nguyệt năm tuổi rất yếu ớt nhưng những ngón tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông đó không ai khác mà chính là Đỗ Chính Lâm, là ba của Đỗ Minh Nguyệt,.
Sắc mắt Đỗ Chính Lâm đanh lại rồi sau đó ông ra giật mạnh ống tay áo của mình ra.
"Tôi không đuổi cô đi để cho cô hãm hại Như Lan sao? Tôi thật không ngờ cô là người như vậy."
Đỗ Chính Lâm nói xong rồi nhìn Yến Thanh Nhã.
Yến Thanh Nhã không nói gì mà chỉ ôm Đỗ Minh Nguyệt vào lòng, đôi mắt trống rỗng.
Bà ấy thực sự thất vọng về người đàn ông trước mặt nên không có một chút ánh sáng nào trong mắt.
"Tôi cùng anh ở chung với nhau nhiều năm như vậy mà anh còn không biết tôi là người như thế nào sao? Sao người phụ nữ kia nói cái gì anh cũng đều tin!"
Lúc này Mai Như Lan mang vẻ mặt nhợt nhạt đi ra, dáng vẻ mong manh của bà ta khiến người nhìn rất thương yêu.
Đỗ Chính Lâm thấy Mai Như Lan bước ra ngoài thì sắc mặt vừa mới tức giận đến tái xanh của ông ta đã lập tức trở nên dịu dàng.
"Như Lan, sao em lại ra ngoài này rồi? Nếu cơ thể không khỏe thì em đừng đi ra."
Mai Như Lan nhẹ nhàng ho khan vài tiếng rồi cất lên giọng nói rất nhẹ nhàng, "Chính Lâm, anh đừng trách bọn họ, là tại em, là lỗi của em, là do em tự tìm."
Đỗ Chính Lâm nhíu mày, ông ta lại càng cảm thấy đau lòng hơn, "Em đang nói linh tinh gì vậy, em hiền lành tốt bụng như vậy sao có thể làm những chuyện này."
"Đều là do hai mẹ con bọn họ.
Bọn họ không chấp nhận em nên mới làm những điều tàn nhẫn như vậy với em.
Bây giờ anh sẽ đuổi mẹ con độc ác này ra khỏi nhà."
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, cô bé quỳ xuống trước mặt Đỗ Chính Lâm và cầu xin: "Ba, không phải như vậy đâu.
Rõ ràng là cô ấy tự ngã cầu thang mà, con không đẩy cô ấy và mẹ cũng không xúi giục con."
Đỗ Chính Lâm nghe vậy thì tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt Đỗ Minh Nguyệt, "Mày câm miệng đi, bây giờ mày thật sự rất quá đáng.
Bây giờ mày còn có thể làm ra chuyện vu oan hãm hại người rồi!"
Yến Thanh Nhã nhìn thấy Đỗ Chính Lâm tát con gái mình thì nhảy dựng lên đánh ông ta!
"Anh điên à? Đỗ Chính Lâm, đó là con gái của anh!"
Yến Thanh Nhã sao có thể là đối thủ của Đỗ Chính Lâm, ông ta vươn tay đẩy bà ra, "Đủ rồi con đàn bà điên kia, mau đưa con gái của cô đi ngay và biến khỏi đây!"
Đỗ Chính Lâm không có một chút ý nghĩ lưu luyến hai mẹ con họ, nói xong liền đóng cửa nhà họ Đỗ.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Chính Lâm, lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy xa lạ như vậy.
"Ba..." Cô thì thầm.
Cô đã không còn cái gọi là gia đình nữa.
Yến Thanh Nhã ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt và không ngừng tự trách mình: "Mẹ xin lỗi Minh Nguyệt, tất cả là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào cánh cửa không nói tiếng nào.
Ngay sau đó cánh cửa lại mở ra.
Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt sáng lên nhưng người đi ra không phải người cô mong mỏi mà lại là Mai Như Lan.
Mai Như Lan đứng dựa lưng vào cửa, làm gì còn bộ dạng yếu đuối như vừa rồi.
Bà ta nhìn mẹ con Đỗ Minh Nguyệt, đôi môi không khỏi nở một nụ cười.
"Ha ha...Yến Thanh Nhã, loại người như cô mà cũng muốn đấu với tôi sao, cô qua yếu ớt!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Mai Như Lan rồi đột nhiên cô bé lao vào người cô ta, túm tóc cô ta rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả đều là tại cô, là tại người phụ nữ xấu xa như cô.
Là cô phá hoại gia đình chúng tôi.
Tất cả đều là lỗi của cô."
Mai Như Lan sửng sốt trước hành động đột ngột của Đỗ Minh Nguyệt.
Cô ta không ngừng la hét.
Đỗ Thùy Linh vừa nghe thấy âm thanh kia liền chạy đến rồi đẩy Đỗ Minh Nguyệt ra, "Mày làm