Sau khi Quân Lệ Chi nghe thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, cô ta hỏi với vẻ dè dặt: "Sẽ không thảm thiết như vậy chứ? Phóng viên hỏi một vài vấn đề không phải rất bình thường sao?"
Tổng giám đốc Vân cười hà hà: "Làm sao mà bình thường được chứ, không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong hôm nay sao, chuyện này anh ta sẽ không chịu để yên đâu."
Quân Lệ Chi cắn cắn răng, trong lòng lại hơi khẩn trương, anh ta sẽ không điều tra ra mình được đâu, hẳn là sẽ không, cô ta hoàn toàn không có nói ra bản thân mình là ai cả.
Dư Hồng Thu nhìn về phía bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng: "Minh Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vừa rồi nhìn thấy sắc mặc của cậu ấy hình như rất khó chịu."
Thúy Hân lắc lắc đầu: "Không nói rõ được đâu, con người của Minh Nguyệt, nhìn vào đừng tưởng cậu ấy rất kiên cường, thật ra trong lòng cậu ấy yếu đuối lắm."
Chân mày Dư Hồng Thu càng nhíu lại chặt hơn, hy vọng Lâm Hoàng Phong có thể giúp cô ấy xoa dịu bớt nỗi đau khổ.
Đỗ Minh Nguyệt được đưa về biệt thự, má Ngô nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đang ôm Đỗ Minh Nguyệt liền vội vã chạy đến, còn cho là đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Hoàng Phong mang Đỗ Minh Nguyệt quay về phòng, sau đó gọi điện thoại cho Tina.
"Tina, đến Quốc Gia một chuyến, ngay lập tức!"
Nói xong Lâm Hoàng Phong liền cúp điện thoại.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tina nghe thấy Lâm Hoàng Phong dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, trong đầu nghĩ chuyện này chắc chắn không hề đơn giản, chẳng lẽ Lâm Bảo Phong xảy ra chuyện gì rồi ư.
Cô ta mặc vào chiếc áo khoác trên ghế, sau đó nhìn về đồng nghiệp của mình mà nói: "Bây giờ tôi có chuyện rồi, lát nữa có một cuộc hẹn, giúp tôi dời lại nhé!"
Nói xong cô liền vội vàng chạy đến biệt thự.
Đỗ Minh Nguyệt đang nằm co rúc trên giường, nước mắt lăn dài trên gò má cô.
Cô giống hệt như đang chìm đắm trong những ký ức, không thoát ra được, nhưng mà miệng lại không ngừng lẩm bẩm: "Đừng bỏ rơi mẹ và con mà, con không có đánh người đàn bà xấu xa kia."
Xem ra chuyện hồi thơ ấu đúng thật là đã tổn thương cô rất nhiều.
Sau khi Tina đến rồi, Lâm Hoàng Phong nói sơ sơ cho cô ta biết tình trạng này, cô ta nhìn Đỗ Minh Nguyệt đang nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Không ngờ được thời thơ ấu của cô lại thê thảm như thế.
Nhưng mà, đứng nhìn cô lâu như vậy lại cô ta cứ phát hiện cô cũng đang cười, có lẽ sâu thẳm trong nội tâm của cô đã che giấu toàn bộ chuyện này.
"Cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi trị liệu cho cô ấy."
Lâm Hoàng Phong hơi do dự một chút, rõ ràng không muốn đi ra: "Tôi ở đây không được sao?"
Tina quay đầu lại nhìn anh một cái: "Anh hai à, bây giờ cậu mà ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến việc tiến hành trị liệu, cậu mau đi ra ngoài cho tôi đi, có muốn cô ấy ổn không vậy?"
Lâm Hoàng Phong hơi cau mày lại, sau đó nói: "Được rồi, có chuyện gì liền nói cho tôi biết, tôi sẽ đứng ở bên ngoài!"
Tina nhìn bóng lưng của anh, biết chắn chắn trong lòng anh đang sốt ruột lắm.
Cô ta biết người đàn ông này lâu như vậy, biết anh là người thâm tình chỉ dốc lòng vì một người duy nhất, cô ta lại nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, đột nhiên cảm thấy hơi căm phẫn một chút.
"Cô nói xem có phải kiếp trước cô đã cứu vớt cả hệ ngân hà không hả?"
Cô ta lấy ra thuốc an thần, sau đó tiêm cho cô một mũi, lúc này Đỗ Tiểu Nguyệt mới trở nên ổn định hơn nhiều.
Sau đó cô ta lại kiểm tra một vài chỗ trên cơ thể cô, sau khi hoàn thành những việc này cô ta mới đi ra ngoài.
Lâm Hoàng Phong vẫn luôn đứng chờ ở ngoài cửa, thấy Tina đi ra liền lập tức tiến lên phía trước.
"Cô ấy thế nào rồi?"
Tina nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, không kiềm được mà nói ra điểm mấu chốt: "Cậu vẫn rất quan tâm cô ấy!"
Lâm Hoàng Phong cũng không có tâm trạng đùa giỡn với cô ta: "Cô ấy sao rồi vậy?"
Tina cảm thấy không thú vị chút nào, rốt cuộc vẫn nói rõ tình huống của cô cho anh nghe.
"Bây giờ đã không có gì đáng lo ngại nữa, tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn lại thôi!"
Lúc này Lâm Hoàng Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cảm ơn cậu!"
Tina khoát khoát tay một cái,sau đó khoanh tay lại nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.
"Chủ tịch Phong à,