Trên đường từ bệnh viện về nhà, Đỗ Minh Nguyệt luôn tỏ ra chán nản.
Má Ngô nhìn thấy cô như vậy, vô cùng lo lắng nhưng lại không biết nên an ủi cô như thế nào.
“Mợ chủ, bác sĩ nói rồi, chỉ cần xử lý tốt thì sẽ không sao.
Cô cũng đừng quá tiêu cực.”
Đương nhiên Đỗ Minh Nguyệt biết rõ nhưng trong lòng cô không thể không khó chịu.
Để má Ngô không lo lắng, cô nói: “Má Ngô, cháu không sao đâu.”
Nhìn thấy cô ấy như vậy, má Ngô cũng không biết nói gì nữa.
Trên đường về, Đỗ Minh Nguyệt đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu, nói: “Má Ngô, chuyện này má đừng nói gì với Lâm Bảo Phong được không? Cháu không muốn anh ấy lo lắng.”
Anh muốn có con như vậy, nghe chuyện xong chắc chắn anh sẽ rất buồn.
Má Ngô mấp máy miệng, dường như muốn nói ra điều gì đó, cuối cùng lại quyết định giữ lại: “Vâng, tôi sẽ giữ bí mật với cậu chủ, nhưng mợ chủ nhất định phải vui lên.”
Nghe má Ngô nói như vậy, Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì thành tiếng: “Má Ngô, cháu không sao, đây cũng đâu phải bệnh nan y.”
Thấy cô ấy cười trong lòng má Ngô mới cảm thấy yên tâm.
Về nhà, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy mình đã quá lười biếng, tốt nhất vẫn là tìm một vài việc để làm.
Nhưng tìm việc gì để làm? Đi làm? Chắc chắn Lâm Hoàng Phong sẽ không đồng ý.
Đỗ Minh Nguyệt vò đầu mình: “Aaa, khó chịu quá!”
Cuối cùng cô quyết định sẽ đi học, nhân tiện đăng ký cho Bảo Phong tham gia một lớp học vẽ thú vị.
Lâm Hoàng Phong đến nơi đã hẹn với Đỗ Chính Lâm.
Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đến, Đỗ Chính Lâm liền lên trước chào hỏi.
“Con rể, không làm phiền con chứ?”
Lâm Hoàng Phong xua tay: “Không hề.”
Hai người ngồi trên bàn, Đỗ Chính Lâm cười khà khà: “Nghe nói chuyện hôm nay của Tập đoàn Đỗ Thị là do chủ tịch Phong cho đăng báo? Đây có lẽ chỉ là tin nhảm? Chủ tịch Phong sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?”
Lâm Hoàng Phong cười nhạt, anh cũng biết ông ta muốn hỏi chuyện gì.
Anh thẳng thừng thừa nhận chuyện đó: “Không, chính tôi đã làm đó!”
Đỗ Chính Lâm thấy anh thừa nhận, nụ cười trên gương mặt ông ta lập tức cứng lại, sửng sốt.
Một lúc sau, ông ta mới lấy lại được tinh thần.
“Hoàng Phong, con làm vậy là có ý gì?”
Lâm Hoàng Phong nhấp một ngụm café trên bàn, vị đắng của café trong miệng khiến tinh thần của anh càng trở nên minh mẫn.
“Chủ tịch Lâm à, Minh Nguyệt là con gái ông, cũng là vợ của tôi.
Hôm qua có người vu khống vợ tôi, nói cô ấy là xuất thân từ khu ổ chuột mà ra, còn nói mẹ của cô ấy là tiểu tam.
Tôi cảm thấy kiểu lật lọng, đổi trắng thay đen này, cần phải cho mọi người biết được chân tướng.
Ông nói xem có đúng không?”
Những lời anh nói, từng câu từng chữ lọt vào tai Đỗ Chính Lâm, hệt như dao sắc, khiến ông ta vô cùng khó chịu.
“Đúng.
Đúng.
Nên biết.
Nên biết.”
Đỗ Chính Lâm đã đối xử với mẹ đẻ của Minh Nguyệt như thế nào, những người có liên quan là rõ nhất.
Hơn nữa, xét về tài chính và thế lực của Lâm Hoàng Phong, chút báo thù này căn bản chỉ là món khai vị, còn món chính, có lẽ vẫn chưa được dọn lên.
Ông ta vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy uy lực của người đàn ông này thật đáng sợ, dọa ông ta thở không ra hơi.
“Tôi cũng muốn hỏi chủ tịch Lâm đây, vợ tôi, có đúng là từng sống trong khu ổ chuột không?” Lâm Hoàng Phong nheo nheo mắt nhìn ông ta.
Đỗ Chính Lâm giật mình, vội vàng phủ nhận: “Sao có thể chứ, Minh Nguyệt lớn lên trong nhà họ Đỗ mà!”
Ông ta thực sự không thể đoán được suy nghĩ của Lâm Hoàng Phong.
Nhưng chuyện của Minh Nguyệt, chỉ có người trong nhà mới biết, vì sao lại có người khác biết được.
Đỗ Chính Lâm xiết chặt nắm tay, xem ra chuyện này là do Đỗ Thùy Linh gây ra.
Đứa con gái này đúng là vô tích sự, ngày ngày đi tìm rắc rối.
“Ồ” Lâm Hoàng Phong thản nhiên