Sau khi xem xong bài báo trên mạng, Mai Như Lan mặt tái mét.
“Sao lại thế này? Sao lại xảy ra chuyện này? Con gái, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Đỗ Thùy Linh cũng không biết phải làm gì, con bé Quân Lệ Chi này thực sự đã hại chết cô rồi.
Đỗ Thùy Linh nói với vẻ cáu gắt: “Con làm sao biết được.”
Mai Như Lan ngồi trên sô pha: “Con gái à, càng ngày mẹ càng cảm thấy cha con bây giờ đối xử với chúng ta không tốt, con nói xem tiếp tục như vậy, liệu có phải cha con sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà?”
Đỗ Thùy Linh hiện giờ không muốn nói gì.
Người đàn ông này có thể đuổi Đỗ Minh Nguyệt ra khỏi nhà, đương nhiên cũng có thể đuổi bọn họ ra khỏi nhà.
Hơn nữa, chuyện này còn khiến ông ta vô cùng tức giận.
Cũng đúng, Tập đoàn Đỗ Thị trước nay luôn ở trong tình trạng sa sút, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, nhưng vì chuyện này chắc chẵn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
“Chuyện này không nói trước được, xem tình hình hiện tại thì Đỗ Chính Lâm đối với chúng ta ngày càng khó chịu.”
Mai Như Lan nghe con gái nói như vậy trong lòng cảm thấy rất hoang mang, vội vàng nắm lấy tay Đỗ Thùy Linh: “Con gái, bây giờ mẹ chỉ biết dựa vào con.”
Đỗ Thùy Linh trong lòng đang cảm thấy bức bối: “Mẹ còn nói con, nếu không phải mẹ và Hồ Đức Huy làm ra chuyện như vậy thì mọi chuyện có thành ra như này không?”
Mai Như Lan bị con gái chỉ trích không khỏi buồn lòng.
“Con gái, con như vậy mẹ không vui chút nào.
Lúc đầu nếu không phải con đưa Hồ Đức Huy vào nhà họ Đỗ thì bây giờ chúng ta đâu thành ra thế này?”
“Mẹ, bây giờ mẹ đang trách con sao? Lúc đó chính mẹ nói, phải hạ bệ đứa ti tiện đó, quyến rũ người đàn ông của nó, con mới đi làm.
Bây giờ mẹ như vậy là có ý gì?”
Mai Như Lan không còn gì để nói, lúc đó đúng là như vậy, nhưng ai có thể ngờ được, sau này mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Được rồi, bây giờ trách móc lẫn nhau cũng đâu phải là cách.”
Đỗ Thùy Linh biết mẹ nói đúng nên cũng không nói gì thêm nữa.
Tuy nhiên cô không thể không tức giận, cái con bé Quân Lệ Chi này làm việc không dùng não để nghĩ sao?
“Con đi tìm Quân Lệ Chi, mẹ ở nhà đi, đừng làm phiền con nữa!” Đỗ Thùy Linh đứng dậy, cầm túi xách rời đi.
Mai Như Lan nhìn dáng vẻ hùng hổ, bực tức của Đỗ Thùy Linh, thực sự không dám cản cô ta.
Quân Lệ Chi không thể ngờ tin tức đó lại như đá chìm xuống biển, một chút động tĩnh cũng không hề có.
Ngược lại, chuyện của nhà họ Đỗ thì lại tràn đầy các báo.
Quân Lệ Chi cũng biết đây là thủ đoạn của Lâm Hoàng Phong.
Cô ta cắn môi, Đỗ Minh Nguyệt thật quá may mắn, lần nào cũng có người đứng ra giúp đỡ.
Trong lúc đang giận phát hỏa, ngoài cửa lại reo lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Sẵn bực bội trong người, gương mặt cô ta càng trở nên khó chịu.
“Gõ cái gì, giục riết thế!”
Cô ta mở cửa, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị nhận một cái tát.
Cô ta lấy tay che mặt, nhìn người trước mặt mình mà không thể tin được: “Cậu điên à? Đỗ Thùy Linh, sao cậu lại đánh tớ?”
“Tôi đánh cậu như vậy là còn nhẹ, cậu giải thích đi, chuyện ngày hôm qua là thế nào? Vì sao lại đi gây chuyện với Đỗ Minh Nguyệt?”
Sau khi nghe xong Quân Lệ Chi liền cười: “Cậu làm sao thế Thùy Linh, cậu vì cái con ti tiện đó mà đánh tớ à?”
“Cậu xem cậu đã làm ra chuyện gì? Lâm Hoàng Phong bây giờ đang trút giận lên đầu nhà họ Đỗ, cậu đã vừa lòng chưa?” Đỗ Thùy Linh nghiến răng tức giận, quá căm phẫn trước người đàn bà ngu ngốc đang ba hoa trước mặt cô ta.
Quân Lệ Chi nghe cô ta nói những lời này, trong lòng thực ra đã đuối lý nhưng vẫn giả vờ nhưng không hiểu chuyện gì.
Gương mặt ra vẻ tủi thân: “Đó là vì muốn tốt cho cậu.
Nhìn người đàn bà đó đắc