Lâm Hoàng Phong nhìn cô với vẻ mặt bất lực: “Có gì buồn cười?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: “Cảm giác như em chính là một công chúa, anh như thế không sợ làm hư em sao?”
Cô gối đầu lên đùi anh, ánh mắt long lanh như ánh lên hàng vạn ánh sao.
Lâm Hoàng Phong gạt nhẹ những gọn tóc trên má cô, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Em vốn dĩ là một công chúa, con gái của chủ tịch Tập đoàn Đỗ Thị, vợ của Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị, những thứ này còn chưa đủ sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe những lời anh nói, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Cô ôm eo anh: “Cảm ơn anh, Hoàng Phong.”
Hơi thở Lâm Hoàng Phong trở nên gấp gáp, anh đưa tay vuốt trán: “Minh Nguyệt, anh là đàn ông, em quyến rũ anh như thế làm sao anh chịu được.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy ý tứ trong lời nói của anh, lập tức mở mắt, chớp chớp, càng thấy rõ hơn ý đồ của anh.
Sau đó cảm thấy thứ gì bên dưới của Lâm Bảo Phong có chút phản ứng.
Mặt cô đỏ bừng, lập tức ngồi thẳng dậy.
“Anh …anh…”
Ấp úng hồi lâu nhưng vẫn chưa nói được gì.
Lâm Hoàng Phong cảm thấy dáng vẻ cô như vậy thật sự rất đáng yêu, anh đứng dậy, kìm nén dục vọng trong người.
Anh không muốn khiến người phụ nữ bé nhỏ này sợ hãi.
Trên phương diện này, trừ lúc cô uống rượu ra, những lúc khác cô ấy đều tỏ ra rất ngại ngùng.
Như vậy cũng tốt, tất cả mọi thứ của cô chỉ được thể hiện ra cho riêng anh.
Lâm Hoàng Phong đưa cô ấy đến lớp Yoga, sau đó đến công ty.
Khi đến công ty anh đã gọi người đưa Yến Thanh Nhàn trở lại và Minh Tiêu quay lại.
Những năm này, Yến Thanh Nhàn trở lại luôn ở bên Minh Tiêu để điều trị cho cậu ấy.
Lâm Hoàng Phong đối xử với bọn họ rất tốt, Khi sức khỏe của Minh Tiêu khá hơn anh cũng đã xin cho cậu đi học ở đó.
Nhưng năm năm nay Minh Nguyệt hiếm khi gọi điện thoại cho họ, hỏi Hoàng Phong anh chỉ nói rằng họ rất khỏe.
Hôm nay đột ngột điện thoại bảo bọn họ về nước, bọn họ vô cùng bất ngờ và vui sướng.
Sau bao lâu cuối cùng bà ấy cũng đã có thể gặp con.
Đỗ Minh Nguyệt còn chưa biết Yến Thanh Nhàn trở lại đã về nước, cô đăng ký lớp học Yoga còn vì một lý do khác, đó là nó rất tốt cho sức khỏe của cô khi mang thai.
Mọi người đều đối xử với Đỗ Minh Nguyệt rất tốt, đặc biệt là hầu như bằng tuổi nhau, vì thế rất dễ nói chuyện.
Và họ thường tụ tập tám chuyện với nhau, mà chủ đề nói nhiều nhất chính là thầy giáo Hứa của lớp dạy đàn.
Đỗ Minh Nguyệt vừa mới đến nên chưa biết thầy giáo Hứa trông như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt mê mẩn của họ thì có lẽ anh cũng rất đẹp trai.
Nhưng bây giờ cô ấy là hoa đã có chủ, trong nhà lại có một nam hoạn thư, nên không dám ngó đến anh chàng đẹp trai nào khác nữa.
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt mới biết, tập Yoga thực sự rất khổ sở.
Khi về đến nhà, khắp người đều rã rời, không còn muốn làm gì cả.
Thanh Vy còn liên tục cằn nhằn trên đường đi, khiến Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn lấy thứ gì đó bịt miệng cô bé lại.
Khi về đến biệt thự, mở cửa và nhìn thấy Yến Thanh Nhàn và Minh Tiêu, mắt cô như mờ đi.
Cô nhìn người Yến Thanh Nhàn đang đứng trước mặt mà không tin nổi, cô hét lên: “Mẹ, mẹ đã về rồi sao?”
Yến Thanh Nhàn đã già đi rất nhiều, nhưng so với khi còn ở khu ở chuột, bà đã khỏe mạnh lên rất nhiều.
Yến Thanh Nhàn khóe mắt cũng đẫm lệ, bà đứng dậy nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, mẹ rất nhớ con!”
Nghe những lời này Đỗ Minh Nguyệt không thể kìm lòng được nữa mà lao thẳng vào lòng Yến Thanh Nhàn.
Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào nói: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Năm năm vừa qua, bà ra đi mà không hề liên lạc với cô chính là vì sợ Lâm Hoàng Phong làm khó cô.
Bây