Yến Thanh Nhàn biết rằng cô là một đứa trẻ mạnh mẽ, nhưng càng mạnh mẽ sẽ càng khiến cô đau lòng.
Bà ôm Đỗ Minh Nguyệt vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết, mẹ biết chứ, chỉ là cảm thấy đau lòng mà thôi.”
Đỗ Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy bà, khẽ cong môi, cô đã không còn nhớ đến những chuyện trước đây nữa.
Mặc dù bây giờ trời đã đối nhưng thực ra lại là ánh bình minh đang đến, những chuyện đó hãy để chúng cuốn đi theo gió.
Yến Thanh Nhàn rất thích Thanh Vy, Thanh Vy cũng rất thân thiết với bà.
Minh Tiêu ngồi bên cạnh, Đỗ Minh Nguyệt luôn luôn gắp thức ăn cho cậu.
Mặc dù cậu nhận lấy nhưng luôn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn vào mình.
“Cảm ơn chị Nguyệt…”
Đỗ Minh Nguyệt cười nói: “Đừng ngại, đây là việc chị gái nên làm.”
Minh Tiêu hiện giờ đã đẹp trai lại ăn nói trôi chảy như vậy, sau này nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt.
Lúc đầu, khi cô chăm sóc cho cậu chính là mong muốn như vậy, hi vọng cậu có thể lớn lên khỏe mạnh.
Lâm Hoàng Phong thấy vợ mình lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Minh Tiêu, bất giác cảm thấy không vui.
Anh ho vài tiếng rồi nhè nhẹ nói: “Minh Nguyệt, lấy cho anh một bát canh cá, anh muốn ăn.”
Đỗ Minh Nguyệt quay lại, trừng mắt nhìn anh: “Anh không có tay sao? Còn cần em giúp!”
Mặc dù nói vậy nhưng vẫn lấy cho anh một bát.
Lâm Hoàng Phong thấy cô đưa bát canh ra, chưa nhận lấy mà dùng thìa múc luôn một miếng từ tay cô để ăn.
Thanh Vy nhìn họ lắc đầu: “Hai người, có nhiều người ở đây thì đừng thể hiện tình cảm, được không?”
Lâm Hoàng Phong nghe xong liền nhướng mày, dường như cảm thấy không có gì sai cả.
“Đây là vợ của ba cơ mà.”
Lời nói nhẹ nhàng, không quên bỏ thức ăn vào bát của Minh Nguyệt: “Vợ yêu, thử món này đi!”
Thanh Vy: “…”
Ăn cơm xong, Minh Tiêu ngồi trong phòng luôn luôn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không biết đang nghĩ điều gì.
Đỗ Minh Nguyệt sợ cậu bị lạnh nên đã lấy một bộ quần áo đưa cho cậu.
“Không mặc nhiều một chút ra ngoài cẩn thận cảm lạnh đấy!”
Minh Tiêu xúc động nhìn cô: “Chị Nguyệt, em cảm ơn.”
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu cậu, cười nó: “Có gì đâu mà cảm ơn, chữa bệnh thế nào rồi? Còn muốn tự làm đau bản thân nữa không?”
Minh Tiêu lắc đầu, khi đang chữa bệnh ở nước ngoài, thực sự cậu cảm thấy không có ai có thể giúp cậu.
Bác sĩ nói, đúng vậy, không có ai, chỉ có bản thân cậu mới có thể giải cứu chính mình.
Cậu cũng muốn giống như những đứa trẻ bình thường khác, vì vậy, thời gian đó cậu đã cố hết sức để vượt qua.
“Chị Nguyệt, em rất biết ơn vì khi đó đã có chị và anh Hồ Đức Huy ở bên cạnh em.”
Đỗ Minh Nguyệt thấy cậu nhắc đến Hồ Đức Huy sắc mặt liền trở nên khó coi, nghiến răng nói: “Đừng nhắc đến tên cặn bã đó.”
Minh Tiêu biết những gì xảy ra vào thời điểm đó, và cũng không biết tại sao Hồ Đức Huy lại trở thành con người như bây giờ.
Rõ ràng khi đó anh ấy rất thân thiện.
“Chị Nguyệt, em cảm thấy bây giờ chị đã hạnh phúc hơn rất nhiều.
Lúc trước chị và em ở cùng nhau, thường là chị giả vờ vui vẻ.
Em biết, lúc đó là do chị muốn giúp em.”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ cậu lại nhạy cảm đến như vậy, thì ra những chuyện đó cậu đều biết rõ.
“Đúng vậy, hiện giờ chị cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì có người coi chị như công chúa vì thế chị cảm thấy rất hạnh phúc.”
Đỗ Minh Nguyệt chống cằm nhìn lên bầu trời đầy sao, trong đầu nghĩ đến gương mặt của một người nào đó, liền nở một nụ cười dịu dàng.
Minh Tiêu quay lại, nhìn thấy nụ cười của cô, cậu không khỏi nhếch môi.
“Chị Nguyệt, như này thật tốt, yêu một người, không phải là cưng chiều họ như công chúa nhỏ sao?”
Đỗ Minh Nguyệt định thần lại, vậy mà cô lại đi bàn luận những chuyện này với