Yến Thanh Nhàn lắc đầu, có chút áy này nói: “Mẹ xin lỗi con, lần này mẹ lại không bảo vệ được con!”
Đỗ Minh Nguyệt khóe mắt ướt lệ, cô lại ôm bà vào lòng: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con bây giờ đã lớn rồi, không cần mẹ bảo vệ nữa, nếu như cần bảo vệ thì phải là con bảo vệ mẹ mới đúng.”
“Đứa trẻ ngốc này, trong lòng mẹ con luôn là một đứa trẻ.
Nhưng Đỗ Chính Lâm, người đàn ông đó, căn bản không xứng đáng làm bố của con!” Giọng nói của Yến Thanh Nhàn đột ngột trở nên tức giận.
Cô biết rằng, trong đời bà, người bà hận nhất chính là Đỗ Chính Lâm, ông ta đã trao tình yêu cho bà nhưng sau đó lại nhẫn tâm đẩy bà xuống vực.
Cô xiết chặt tay ôm lấy bà, cô luôn tin tưởng, thiện ác đều có báo ứng, nhưng thời cơ chưa tới.
“Mẹ, ông ta sẽ bị trừng phạt như những gì ông ta đánh phải nhận.
Mẹ cũng đừng vì ông ta mà tức giận, không đáng!”
“Đúng vậy, không đáng!” Yến Thanh Nhàn hít một hơi dài, tinh thần dần ổn định trở lại.
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, cũng không nói gì, một lúc sau, Đỗ Minh Nguyệt mới vịn vào cô.
Vỗ vỗ vào tay cô, bộ y phục này càng nhìn tôi càng cảm thấy ưng ý.
“Mẹ, bộ váy này thật đẹp, con mua cho mẹ, là quà con tặng cho mẹ!”
Yến Thanh Nhàn có chút ngại ngùng: “Đẹp thật sao? Nó đắt quá.”
“Không đâu!” Đỗ Minh Nguyệt cầm tấm thẻ lên và liếc nhìn nó.
Đột nhiên có chút đau lòng, tiền bản thân không dễ dàng tiết kiệm được.
Sau khi mua quần áo xong, Đỗ Minh Nguyệt và Yến Thanh Nhàn không vì bọn Mai Như Lan mà ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.
Cứ như đó chỉ là một cảnh phim, nhưng đối với Mai Như Lan đó lại là một mối đe dọa lớn.
Sau khi Đỗ Chính Lâm ra khỏi cửa hàng thì không ở cùng bọn họ nữa, ông ta lái xe về công ty, tâm trạng không mấy vui vẻ.
Mai Như Lan nhìn Đỗ Chính Lâm rời đi mà không một chút quan tâm đến họ làm Mai Như Lan càng cảm thấy tức giận.
“Bây giờ ba con bỏ chúng ta ở đây sao? Ông ta có việc gì chứ?” Mai Như Lan tức giận hét lên.
Đỗ Thùy Linh bước đến với vẻ mặt lãnh đạm: “Được rồi, bây giờ đang ở ngoài đường, còn chưa đủ xấu hổ sao?”
Mai Như Lan không ngờ rằng đến Đỗ Thùy Linh cũng mắng bà ta, càng tỏ ra tức giận: “Hai người sao thế? Bây giờ đều đang trách mẹ sao?”
Đỗ Thùy Linh đảo mắt, sau đó đeo kính râm bước đi: “Về nhà hãy nói!”
Mai Như Lan dù đang rất tức giận nhưng vẫn nghe theo cô, ngồi lên xe taxi.
Sau khi về đến nhà họ Đỗ, trong lòng Mai Như Lan vẫn cảm thấy không thoải mái, bà ta ngồi đó, không nói gì, rõ ràng là uất giận không ít.
Đỗ Thùy Linh nhìn dáng vẻ của bà ta, có chút không đành lòng.
“Được rồi mẹ, đừng vì mấy người không liên quan mà tức giận.
Mấy người đó chẳng qua chỉ dựa vào Lâm Hoàng Phong thôi, không có Lâm Hoàng Phong xem bọn họ còn dám lớn tiếng như vậy!”
Đây không phải là điều mà Mai Như Lan lo lắng, bà ta thở dài, nói: “Con nói xem, Đỗ Minh Nguyệt có phải đã biết chuyện gì đó rồi không, con xem thái độ của con rõ ràng là đang nghi ngờ mẹ.”
“Không đâu.
Ba sao lại có thể nghe lời của cô ta.
Mẹ cứ tỏ ra yếu đuối, đêm về bên gối thủ thì, bố nhất định sẽ không nghi ngờ mẹ đâu.”
Mai Như Lan cảm thấy những lời cô nói cũng có lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
“Đúng rồi, con và Viên Quân Minh gần đây phát triển thế nào rồi? Tại sao không có chút thông tin gì?”
Nhắc đến Viên Quân Minh, Đỗ Thùy Linh lại trở nên tức giận: “Anh ta nói không chừng bây giờ đang ở trong lòng người phụ nữ