Bà thở dài, biết rằng con gái rất muốn bà mặc thử chiếc váy này vì vậy bà đã đi thử nó.
Đỗ Minh Nguyệt trong lúc đợi bà, nhìn quanh cửa hàng.
Lúc này một vài khách hàng bước vào, bởi vì quần áo khá nhiều che lấp nên Đỗ Minh Nguyệt không biết ai vào.
Khi đó, Yến Thanh Nhàn đã mặc xong chiếc váy và bước ra: “Con gái, con thấy có đẹp không?”
Bà bước ra, ngẩng đầu và thấy ba người ở phía đối diện.
Khi Đỗ Chính Lâm nhìn thấy Yến Thanh Nhàn ông giật mình sau đó ngây người ra nhìn bà.
Không thể không nói, bộ sườn xám này rất hợp với bà, bà vốn là người có cơ thể vừa vặn, bộ trang phục lại càng tôn thêm vẻ đẹp của bà.
Mai Như Lan sững ra một lúc, bà ta không ngờ lại có thể gặp bà ở đây.
Vốn dĩ muốn mọi người cũng ra ngoài chơi để cải thiện mối quan hệ.
Khó khăn lắm mới có thể khiến Đỗ Chính Lâm đồng ý, vậy mà không ngờ lại gặp người không muốn gặp ở đây.
Bây giờ, nhìn phản ứng của người bên cạnh mình, bà ta càng tỏ ra khó chịu.
“Yến Thanh Nhàn sao cô ại ở đây? Chỗ như này cũng người như cô cũng có thể bước vào sao?”
Đỗ Minh Nguyệt khinh thường nói: “Bà ấy không thể vào, tiểu tam như bà thì có thể vào sao?”
Mai Như Lan nhìn Đỗ Minh Nguyệt, sắc mắt trở nên tái mét, người trong cửa hàng đã bắt đầu thì thầm.
Sau đó bà ta nhìn Đỗ Chính Lâm: “Chính Lâm, anh xem nó, nó đang nói cái gì.”
Đỗ Chính Lâm lúc này cũng lấy lại tinh thần, nói: “Minh Nguyệt, sao con có thể nói chuyện với dì Lan như thế? Mau xin lỗi dì?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, cười lạnh, người đàn ông này dù là bao lâu đi nữa trong tim đều chỉ hướng về Mai Như Lan, từ lúc nào lại xem cô và mẹ trở thành người của ông ta.
Cô bước đến bên Yến Thanh Nhàn, xem ra chiếc váy này thật hợp với bà, thật sự rất đẹp.
Tâm trạng cô rất vui vẻ, không biết do cô chọn được cho Yến Thanh Nhàn một chiếc váy ưng ý hay còn vì một lý do nào khác.
Nói tóm lại, trong mắt cô tràn ngập một nụ cười mãn nguyện.
“Mẹ mặc chiếc váy này rất đẹp, mấy đồ diêm dúa rẻ tiền thật là không sánh được!”
Mai Như Lan biết, câu nói này là nói cho bà ta nghe, trong lòng càng khó chịu.
“Đỗ Chính Lâm, anh xem nó, đây là lời con gái anh nói ra sao?”
Tiếng nói của bà ta the thé, Đỗ Minh Nguyệt nghe bà ta nói cảm thấy nổi hết da gà, sau đó quay người lại.
“Bà cô này, bà có thể nói nhỏ chút được không, thật đáng ghét, tôi cảm thấy buồn nôn.” Nói xong, cô cười lên một tiếng lạnh lùng, nắm lấy tay Đỗ Chính Lâm.
“Còn ông, muốn tôi xin lỗi, nằm mơ! Ông tiếp tục tin tưởng mẹ con họ, rồi xem, ông sẽ bị họ hại chết.
Lần trước chuyện của Hồ Đức Huy, thật đáng tiếc, đúng không thưa bà Lan!”
Cô nhìn Mai Như Lan rồi nở một nụ cười, nhìn bà ta chột dạ.
Người phụ nữ này sao lại biết chuyện của Hồ Đức Huy, hơn nữa cô ta còn biết một số chuyện gì đó.
Đỗ Thùy Linh nhìn mẹ bị bắt nạt, không thể buông tha: “Câm miệng đi, cô nói bậy bạ cái gì thế.
Đỗ Minh Nguyệt, cô đừng có đổ oan cho chúng tôi.”
Đỗ Minh Nguyệt cong môi, thản nhiên nói: “A…Tôi đổ oan? Nếu như không có ai giúp Hồ Đức Huy thì hắn ta sẽ không trúng độc lâu như vậy, tên ngốc đó không phát hiện được hay nói cách khác là vì đã quá tin người đầu gối tay ấp.”
Mai Như Lan nghe cô nói những lời này, trong lòng lo lắng, cô ta thực sự đã biết những chuyện gì, không được, không thể để cô ta tiếp tục nói nếu không Đỗ Chính Lâm sẽ nghi ngờ bọn họ.
“Minh Nguyệt, con đang nói bậy