Mặt Lâm Bảo Phong đỏ lên, càng cảm thấy người trước mặt rất dịu dàng.
Cậu bé ngước đầu, dáng vẻ tràn ngập ý chí chiến đấu: "Xin mẹ yên tâm, con nhất định cố gắng.".
Google ngay trang ( T R U м t г ц у e n.
VN )
Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Bảo Phong như thế thì phì cười, lại còn xin mẹ yên tâm nữa, có lẽ đây là một điềm tốt đi!
"Được, cố lên nha!"
Lâm Thanh Vy nhìn hai người như thế thì rùng mình sởn da gà.
Cô bé không chịu nổi cảnh tượng này.
Cô giáo của Lâm Bảo Phong là một người hòa ái dễ thân, thấy tranh của Lâm Bảo Phong cũng cảm thấy cậu bé rất có tài.
"Vẽ rất tốt, chỗ này đều do mình em ấy vẽ sao?" Cô ấy giật mình ngạc nhiên.
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô giáo thể hiện ra giống hệt mình lúc trước thì đáp lời.
"Đều là bé vẽ, thằng bé thật sự có thiên phú hội họa, hi vọng cô có thể giúp đỡ một chút."
"Tất nhiên rồi, chỉ cần có tài năng chúng tôi đều sẽ bồi dưỡng các em." Cô giáo cười hiền lành.
Tiếp theo chính là lớp piano của Từ Lâm.
Cho Từ Lâm học piano cũng là vì tình cờ nhìn thấy cậu bé có vẻ rất thích thú say mê với piano.
Huống chi, bé Lâm nhà cô đáng yêu xinh trai như thế, mặc tây trang ngồi trước piano dưới ánh đèn dân khấu chắc chắn đẹp trai rớt nước miếng luôn ấy.
"Bé Lâm phải tin cô nha, học đàn piano sẽ hấp dẫn rất nhiều bạn gái đấy!" Nụ cười của Đỗ Minh Nguyệt dần trở nên đáng khinh.
Từ Lâm đã sớm thấy nhiều không trách, nhìn Lâm Thanh Vy ngượng ngùng nói: "Lâm Thanh Vy thì sao ạ? Lâm Thanh Vy có thích không?"
Lâm Thanh Vy sửng sốt, sau đó mặt hơi đỏ lên, thậm chí chính con bé còn không hiểu mình đỏ mặt cái gì.
"Hỏi Lâm Thanh Vy làm gì?"
Từ Lâm có lẽ cũng thấy hỏi như vậy không hợp lý lắm, mặt cũng đỏ theo.
"Vì Lâm Thanh Vy cũng là bạn gái mà!" Cậu thẹn thùng nói.
Đỗ Minh Nguyệt thấy hai người hỗ động thì chỉ cảm thấy đáng yêu.
Nhìn Hứa Nặc như thế này...!không phải có ý tứ gì với Lâm Thanh Vy đấy chứ!
Ây gu, tuổi trẻ đúng là tuyệt thật!
Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Thanh Vy, cô mang Lâm Thanh Vy đến phòng dạy Yoga, đúng lúc bắt gặp người cũng đến học.
"Không phải Nguyệt đó sao?" Bên kia lên tiếng chào hỏi Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt lễ phép hướng đối phương gật đầu ý chào.
Người kia thấy cô bé theo sau Đỗ Minh Nguyệt thì lập tức thay đổi sự chú ý.
Lâm Thanh Vy mỉm cười ngọt ngào: "Cháu chào các cô ạ!"
Đỗ Minh Nguyệt đỡ trán, đứa nhỏ nhà mình tình thương quá bao la!
Không ngoài dự đoán, mấy cô gái kia lập tức nổ tung rồi.
"Oa, ngoan quá đi mất, đây là con gái Nguyệt sao?"
Nguyệt gật đầu, coi như thừa nhận!
Lúc sau, Lâm Thanh Vy vẫn luôn ngoan ngoãn đứng một bên làm Đỗ Minh Nguyệt không ngừng có cảm giác con gái mình bị đổi.
Mãi sau mọi người mới phất tay đi tiếp, đề tài quay lại Thầy Lâm nào đó.
Đây không phải lần đầu Đỗ Minh Nguyệt nghe bọn họ bàn tán, nhưng lần này đề tài thật hơi vi diệu.
"Các cô vừa rồi thấy gì không? Mông Thầy Lâm Minh Lâm đó thật đúng là mẩy nha!"
"Đúng đúng, tôi là con gái còn thấy mặc cảm không bằng."
"Tôi muốn sờ thử một cái, không biết khi nào thầy ấy mới lại đến dạy!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe bọn họ bàn xong suýt lảo đảo vấp ngã.
Lâm Thanh Vy thấy cô như thể thì cười ngọt ngào nói: "Bạn học của mẹ thật thú vị!"
Đỗ Minh Nguyệt lườm cô bé một cái: "Trẻ con không được nghe lén người lớn nói chuyện!"
"Con có nghe lén đâu, cả phòng học chắc đều nghe rõ ấy!" Lâm Thanh Vy le lưỡi.
Đến chỗ báo danh Đỗ Minh Nguyệt mới may mắn thấy được Thầy Lâm trong miệng bọn họ rốt cuộc trông thế